Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 8: Chưa biết chừng sắp rồi




Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói thế thì ngẩn ra, cô thầm nghĩ, chia cho anh nửa giường là thế nào cơ? Anh đúng là không biết khách sáo là gì.

Mà người này là Cận Tri Thận thật à?

Nghe đồn người này cao quý, lạnh nhạt cơ mà, rõ ràng chỉ đúng được từ đầu tiên, không thì làm sao có thể nói những lời như thế dược?

Trong lúc cô hãy còn nghi ngờ, rốt cuộc.

Cận Tri Thận cũng phát hiện mình vừa nói điều không nên nói, anh ho nhẹ một tiếng như để lấp liếm, sau đó khôi phục vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, anh nói: “Tiểu Bảo vẫn chưa tắm, có lẽ phải nhờ cô Giang rồi”

Giang Tiêu Tiêu tỉnh táo lại, đáp: “Không thành vấn đề”

Trả lời xong cô mới phát hiện ra đề tài đã bị chuyển một cách nhẹ nhàng, thế là cô không khỏi cảm thấy buồn bực.

Nhưng cô cũng không ngốc đến nỗi nhắc lại chuyện này nên đành cam chịu số phận, xoay người đi tìm quần áo cho Tiểu Bảo.

Tuy nơi ở của Giang Tiêu Tiêu khá nhỏ nhưng cái gì cũng có đủ, ngay cả quần áo trẻ em cũng chất đầy một tủ.

Đó là những món đồ cô chuẩn bị cho đứa bé kia suốt năm năm qua.

Cho dù biết cả đời cũng không thể gặp mặt thì mỗi năm, mỗi mùa cô đều chuẩn bị vài bộ quần áo.

Hơn nữa Tiểu Bảo cùng tuổi với đứa bé ấy, cho nên Giang Tiêu Tiêu lấy ngay bộ đồ ngủ liền thân bò sữa đặt ở ngăn trên cùng xuống mà không cần suy nghĩ chút nào.

Cực kỳ đáng yêu!

Về phần Cận Tri Thần, chỗ cô thật sự không có quần áo cho anh.

Cận Tri Thận cũng không để ý.

Hai mươi phút sau, Tiểu Bảo tắm rửa thơm tho xong được Giang Tiêu Tiêu bế ra ngoài, bộ đồ ngủ bò sữa vừa người đến không ngờ, giống như cố ý mua cho bé vậy.

Cận Tri Thận ra chiều suy tư nhìn cảnh này, có vẻ như định hỏi điều gì đó.

Nhưng sau một thoáng cân nhắc, anh lại thôi.

Giang Tiêu Tiêu cũng không định giải thích, dẫu sao bọn họ mới quen không đến một ngày. Cho dù thật sự quen thân thì cô cũng không muốn nhắc đến những chuyện đã qua.

Vì vậy cô bế Tiểu Bảo vào trong phòng rồi †ìm một chiếc chăn sạch sẽ ra đưa cho Cận Tri Thận: “Ghế sô pha hơi nhỏ, khi ngủ có lẽ không được thoải mái lắm”

“Không sao, cảm ơn cô vì tối nay”

Cận Tri Thận nhận chăn, ngón tay anh vô Tình chạm phải mu bàn tay của Giang Tiêu Tiêu.

Da thịt hai người tiếp xúc với nhau khiến Giang Tiêu Tiêu hơi cứng đờ, vẻ mặt cô không được tự nhiên, hai má ửng hồng, cô vội vàng rút tay lại.

Còn Cận Tri Thận vẫn chưa định thần được.

từ cảm giác mịn màng kia, ánh mắt anh hơi tối lại, có chút mất tập trung.

Không biết vì sao, vào giờ khắc này, lòng đề phòng Giang Tiêu Tiêu dường như buông lỏng hơn rất nhiều.

Đó là một cảm giác trước nay chưa từng có.

Thật là kỳ diệu!

Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Cận Tri Thận, sau khi về phòng, cô cầm đồ ngủ đi tắm.

Trong nhà có thêm một người đàn ông, thế nên có rất nhiều bất tiện.

Nhưng may sao Giang Tiêu Tiêu luôn luôn bảo thủ, đồ ngủ cũng mặc nghiêm chỉnh, lúc cô đi ra, Cận Tri Thận đã nằm xuống ghế sô pha, hai mắt nhắm chặt, hô hấp.

đều đều.

Thoạt nhìn giống như đang ngủ.

Giang Tiêu Tiêu thầm thở phào một hơi, cô rón rén tắt đèn đi, chuẩn bị đi vào phòng.

Nào ngờ đúng lúc này, người đàn ông phía sau bỗng nhiên mở mắt ra.

Hai mắt sâu thẳm đen kịt như màn đêm khóa chặt bóng dáng cô.

Dáng người cô thanh mảnh, mặc bộ đồ ngủ liền thân vô cùng bảo thủ in hình gấu hoạt hình trông rất trẻ con, còn có chút ngây thơ, nhưng không biết vì sao Cận Tri Thận lại có cảm giác bụng dưới bỗng nóng lên.

Nơi nào đó từ trước đến nay có khả năng tự chủ cực kỳ mạnh mẽ hình như bắt đầu có phản ứng.

“Rầm —’ Cửa phòng đóng lại, mãi lâu sau Cận Tri Thận mới bình ổn được sự kích động đó, vẻ mặt anh tràn đầy sự khó tin.

Anh… có cảm giác với một người phụ nữ mới quen chưa được bao lâu!!!

Hôm sau, khi Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại thì Cận Tri Thận đã không còn ở đây, trên bàn có đặt một tờ giấy, viết: Có việc gấp, đi trước, Tiểu Bảo xin nhờ cô, buổi tối tôi sẽ tự mình đến đón, còn tổn thất về công việc sẽ có bồi thường.

Giang Tiêu Tiêu xem xong cảm thấy cạn lời hết sức, cô thầm nghĩ: Làm ba kiểu gì thế này? Cứ để con trai mình ở trong nhà một người phụ nữ “xa lạ’ mà cũng yên tâm cho được, không sợ mình làm gì xấu xa gì à?

Giang Tiêu Tiêu lặng lẽ căn nhằn một phen, sau đó cô lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc để xin nghỉ.

Vốn dĩ cô cũng không trông mong xa vời sẽ được cho nghỉ, dù sao công ty hiện nay còn đang bề bộn nhiều việc.

Nào ngờ giám đốc lập tức đồng ý luôn: “Tôi biết rồi, tập đoàn Cận thị đã đánh tiếng trước, nói là cô đang bàn bạc Chương trình và chỉ tiết bữa tiệc với bọn họ. Tiêu Tiêu à, vụ làm ăn này có thể đi đến cuối cùng hay không là phải dựa hết vào cô đấy, cô phải nắm chắc cơ hội này. Nếu hoàn thành suôn sẻ thì cuối tháng tôi sẽ phát tiền thưởng cho cô, một trăm nghìn!”

Giang Tiêu Tiêu kinh ngạc.

Một trăm nghìn?

Số tiền ấy có thể chỉ trả tiên thuốc men cho mẹ cô mấy tháng liền.

Quả thật không ngờ cuối cùng nhờ Tiểu Bảo mà mình được thơm lây, nhận được khoản tiền lớn như vậy!

Lúc này, trong văn phòng chủ tịch Tập đoàn Cận thị.

Cố Niệm đang báo cáo lịch trình ngày hôm nay cho Cận Tri Thận: “Chín giờ sáng có hội nghị quản lý cấp cao trong công ty.

Mười giờ hội nghị cổ đông. Mười một giờ, hội nghị truyền hình với công ty chỉ nhánh ở nước ngoài. Hai giờ chiều, có hẹn trao đổi với sếp Quách của Ngân hàng Phát triển châu Á được lên lịch từ trước. Bốn giờ, sếp Cao của tập đoàn Hoàn Cầu hẹn anh đi đánh golf. Bảy giờ tối, sinh nhật cụ ông nhà họ Tống, yêu cầu anh nhất định phải tham dự”

Cận Tri Thần tập trung lật tài liệu, cũng không thèm ngước lên: “Ba buổi hội nghị buổi sáng tôi sẽ chủ trì, còn hoạt động buổi chiều và buổi tối, bảo Tri Dực tham gia thay tôi”

Cố Niệm vừa định nói “Vâng” thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng kêu gào: “Sao mà em vừa đến đã nghe thấy một đống công việc đổ ập xuống đầu em thế này? Anh à, anh tàn nhẫn quá rồi đấy! Em vừa mới đi công tác về thôi mà! Còn chưa kịp nghỉ ngơi đây này: Người đến đương nhiên là cậu hai nhà họ.

Cận — Cận Tri Dực, đồng thời cũng người nắm quyền thứ hai của tập đoàn Cận thị.

Tuy rằng tính anh ta bất cần đời, cà lơ phất phơ, nhưng khi nghiêm túc làm việc thì anh †a không thua kém anh trai mình chút nào.

Hơn nữa anh ta rất điển trai, quả thật là phong độ ung dung, khí chất bất phàm, anh ta thường thay mặt tập đoàn Cận thị xuất hiện trước truyền thông, khiến vô số phụ nữ si mê.

Độ nổi tiếng của anh ta không thua gì Cận Tri Thận.

Hiện tại Cận Tri Dực vừa bước một chân vào cửa đã dừng lại ngay, dáng vẻ anh ta như muốn chạy trốn ngay lập tức.

Cận Tri Thận từ từ nhìn sang, ánh mắt anh lạnh lẽo, ra lệnh bằng giọng điệu cương quyết: “Đi vào!”

Cận Tri Dực rên hừ hừ đầy thảm thiết rồi chậm chạp đi vào.

Cố Niệm nhìn anh ta với vẻ mặt thương hại, chào hỏi: “Cậu hai”

Cận Tri Dực phẩy tay coi như đáp lại, đồng thời giơ xấp tài liệu trong tay ra trước mặt anh mình.. Ngôn Tình Sủng

Anh ta chỉ đến giao tài liệu thôi mà, ai ngờ lại gặp phải tai bay vạ gió, anh ta vẫn muốn thử cứu vãn: “Anh à, tối nay em có hẹn rồi, em có thể không đi thay anh được không?”

Cận Tri Thận nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Đám phụ nữ xung quanh chú ấy, lỡ hẹn một ngày cũng không biến mất được”

“Ai bảo thế! Lần này em tốn rất nhiều công sức mới hẹn được đấy!” Cận Tri Dực ra chiều đắc chí.

Cận Tri Thận tỏ vẻ khinh thường: “Uống rượu chơi bời, không làm gì khác còn không bằng dẹp đi. Chú có giỏi thì cưới một người về đi xem nào, anh nghĩ ba mẹ sẽ rất vui đấy”

Cận Tri Dực nghe vậy liền hoảng sợ lùi lại vài bước: “Anh à, đừng nhắc đến đề tài đáng sợ này nữa có được không? Em đây theo chủ nghĩa độc thân, tuyệt đối sẽ không vì phụ nữ mà trả giá cả đời đâu. Anh nhìn ông già nhà mình đi! Bị mẹ quản thúc cả ngày đấy, lần nào thấy thế em cũng cảm thấy cuộc đời tăm tối quá”

“Chú không còn nhỏ nữa. Mấy ngày trước mẹ cầm một xấp hình các thiên kim tiểu thư, anh thấy cũng không đến nỗi nào, có thể sắp xếp cho chú một người thử xem”

Cận Tri Thận lạnh lùng liếc em trai mình một cái, giọng điệu uy hiếp.

Cận Tri Dực hết sức đau khổ, nói với giọng căm phẫn: “Em lớn là lớn thế nào? Năm nay em mới hai mươi bảy thôi, kém anh tận hai tuổi, anh còn chưa kết hôn thì em gấp làm gì!”

Cận Tri Thận bỗng im lặng trong thoáng chốc, rồi nói: “Chưa biết chừng… sắp rồi”