Bấy giờ Lam Quân Hạo đưa cho mấy người bọn họ một tập tài liệu, đó là tài liệu về tình hình của một công ty.
“Tập đoàn Thyssen?” Giang Chấn lên tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
“Đúng vậy. Thưa ba, thưa bác trai, chắc hẳn hai người đã từng nghe đến cái tên này! Đây là một công ty nước ngoài, gần đây đang có ý định tiến quân vào thị trường quốc tế, công ty khoa học kỹ thuật thuộc bọn họ cũng rất nổi tiếng ở thị trường châu Âu. Nếu giành được cơ hội hợp tác với họ thì có thể bù lỗ.”
“Vậy thì quá tốt rồi.”
Sắc mặt mấy ngừi ngồi trên sô pha dịu lại, Giang Tiêu Tiêu cũng mỉm cười, cô ta biết chắc Lam Quân Hạo sẽ có cách mà.
Tuy nhiên, vẻ mặt Lam Quân Hạo vẫn nặng nề như cũ.
“Nhưng… lần này cạnh tranh rất dữ dội, tập đoàn Cận thị cũng nằm trong đó.”
Nghe vậy, thành viên hai gia đình đều biến sắc, phải cạnh tranh với tập đoàn Cận thị…
Tập đoàn Cận thị kinh doanh rất nhiều ngành, liên quan tới vô số lĩnh vực, thực lực của công ty bọn họ bỏ xa công ty hai nhà bọn họ. Cận Tri Thận tàn nhẫn nham hiểm, trên thương trường có rất ít người đấu lại anh ta, bất kỳ ai cũng sẽ chọn hợp tác với tập đoàn Cận thị, bọn họ cạnh tranh kiểu gì? Lẽ nào cứ từ bỏ như thế…
Nhưng nếu như lần hợp tác này bị tập đoàn Cận thị giành mất, vậy thì bọn họ không thể xoay vốn, công ty hai nhà sẽ rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng.
Giang Chấn nhìn Lam Quân Hạo: “Quân Hạo, con đã có cách đúng không?”
Anh ta đã đề xuất phương án hợp tác với tập đoàn Thyssen thì chắc hẳn đã nghĩ ra cách đối phó với tập đoàn Cận thị.
Trong mắt Lam Quân Hạo lóe lên vẻ ác độc, khóe miệng anh ta khẽ cong lên, thong thả nói: “Cách giải quyết vẫn là Giang Tiêu Tiêu.”
Ai nấy đều sửng sốt.
“Hai anh em nhà họ Cận rất quan tâm Giang Tiêu Tiêu. Mấy hôm trước con nghe Thiến Thiến nói cô ta đi cùng cậu chủ nhỏ nhà họ Cận tham gia hoạt động của nhà trẻ, hình như thằng nhóc kia cũng rất thích cô ta. Đã vậy thì chúng ta ra tay với Giang Tiêu Tiêu, lợi dụng cô ta để uy hiếp tập đoàn Cận thị.”
Nếu có thể bắt tay hợp tác với tập đoàn Thyssen thì hạng phục này sẽ hoàn thành, bọn họ không cần e ngại tập đoàn Cận thị nữa, dù sao thực lực của tập đoàn Thyssen cũng không phải dạng vừa.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý.
Song Giang Tình Tình có phần bất mãn, tại sao lại là Giang Tiêu Tiêu, chỉ vì cô ta quay về mà nhà họ Lam và nhà mình xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Tại sao Cận Tri Thận lại thích cô ta? Ánh mắt Giang Tình Tình không giấu được vẻ ghen tỵ.
Sau khi bàn bạc xong, Giang Tình Tình rời đi cùng Lam Quân Hạo.
Tài xế lái xe, dù sao tay Lam Quân Hạo đã
thành ra thế này…
“Anh Quân Hạo, anh cảm thấy lần này chúng ta có thể hợp tác với tập đoàn Thyssen không?” Giang Tình Tình hỏi với tâm trạng lo lắng.
“Chắc chắn có thể.”
Ánh mắt Lam Quân Hạo rất quyết tâm, anh ta phải nghĩ cách hợp tác với tập đoàn Thyssen bằng bất cứ giá nào.
Lam Quân Hạo nhìn cánh tay đang bó thạch cao của mình, trong mắt phủ đầy sương mù u ám.
Người giỏi giang cỡ nào cũng có nhược điểm, Lam Quân Hạo mình nhất định phải tìm cách báo thù cho cánh tay của mình.
Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết mình lại bị người ta nhắm vào. Tối hôm ấy, sau khi tan làm, cô đang định về nhà nhưng không ngờ mới bước chân ra khỏi công ty đã trông thấy Cận Tri Thận và Tiểu Bảo lâu ngày không gặp.
Giang Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên, Tiểu Bảo vừa thấy cô là chạy như bay tới ôm lấy cô.
“Cô Tiêu Tiêu, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, Tiểu Bảo nhớ cô lắm!”
Giọng nói mềm mại của cậu nhóc vang lên khiến Giang Tiêu Tiêu ngổn ngang cảm xúc. Mấy ngày qua, làm sao cô không nhớ Tiểu Bảo cho được!
Giang Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống hỏi: “Sao hai ba con lại tới đây?”
Tiểu Bảo nghe cô hỏi vậy, trong mắt đong đầy niềm vui.
“Đương nhiên là vì con nhớ cô Tiêu Tiêu rồi! Còn nữa còn nữa… Cô Tiêu Tiêu ơi, nơi tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Bảo đã dựng xong rồi!”
“Nhanh thế cơ à!”
Giang Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên, cô mới đưa ra bản kế hoạch cách đây vài ngày thôi mà!
“Ừ, tôi yêu cầu làm gấp. Cùng đi xem thử không?” Cận Tri Thận bước đến và trả lời cô bằng giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ.
Giang Tiêu Tiêu ngẩn người nhìn anh. Mấy ngày không gặp, người đàn ông này vẫn đẹp trai như trước.
“Đúng đó cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo chờ cô lâu ơi là lâu, chúng ta đi thôi nào!”
Giang Tiêu Tiêu vẫn hơi do dự nhưng lại thấy dáng vẻ mong đợi của Tiểu Bảo, nếu mình từ chối thì không chừng Tiểu Bảo sẽ khóc tại chỗ luôn.
Vả lại cô cũng muốn muốn xem nơi tổ chức tiệc sinh nhật ra sao nên cô không từ chối mà lên xe theo.
Trên xe, khỏi phải nói Tiểu Bảo hưng phấn nhường nào khi được gặp Giang Tiêu Tiêu.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, cô xong việc rồi, thời gian này cô đừng bận nữa được không? Một ngày không được gặp cô, Tiểu Bảo buồn lắm.”
“Cô phải làm việc mà!”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười đáp. Mặc dù dạo này cô mượn cớ công việc để tránh tiếp xúc với Tiểu Bảo và Cận Tri Thận, nhưng thực tế là cô cũng bận thật.
Tiểu Bảo bĩu môi: “Vậy cô Tiêu Tiêu đừng đi làm nữa, Tiểu Bảo nuôi cô!”
“Ha ha.”
Giang Tiêu Tiêu nghe bé nói vậy, tức thì bật cười thành tiếng, Tiểu Bảo đáng yêu quá chừng!
“Thật đấy cô Tiêu Tiêu ạ, cô hãy tin Tiểu Bảo, chắc chắn con có thể nuôi cô, cô muốn gì Tiểu Bảo cũng mua cho cô.”
Giang Tiêu Tiêu bỗng dở khóc dở cười.
Khóe miệng Cận Tri Thận giật liên hồi, đáng lẽ ra anh mới là người nói câu “tôi nuôi em” chứ?
Chẳng mấy chốc xe đã đến hội trường. Giang Tiêu Tiêu cứ tưởng tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo sẽ được tổ chức tại nhà họ Giang hoặc là khách sạn, nhưng không ngờ Cận Tri Thận lại lái xe tới bờ biển rồi dừng lại trước một chiếc du thuyền lớn.
Giang Tiêu Tiêu giật mình, lên tiếng hỏi: “Đây… Tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo tổ chức ở đây ư?”
Cận Tri Thận gật đầu.
Giang Tiêu Tiêu sốc luôn.
Nghe nói vào sinh nhật năm ngoái của thái tử nhí nhà họ Cận, ông bà Cận đã tặng cho cháu trai một chiếc du thuyền, bây giờ xem ra chắc là chiếc du thuyền trước mắt này.
Giang Tiêu Tiêu bình tĩnh lại, sau đó đi lên du thuyền theo sự hướng dẫn của hai ba con.
Vừa vào trong Giang Tiêu Tiêu đã chấn động bởi khung cảnh trước mắt. Chiếc du thuyền to đồ sộ được trang trí xa hoa lộng lẫy, dưới ánh đèn thủy tinh rực rỡ sắc màu là tấm thảm màu vàng như hoàng cung, ở khu vực trung tâm đặt sân khấu để biểu diễn và thưởng thức các tiết mục.
Đi lên đài ngắm cảnh ở tầng ba có thể ngắm mặt trời lặn xuống bờ biển phía xa. Dưới hoàng hôn, gió biển hiu hiu thổi, có thể nói là khoảnh khắc này cực kỳ thoải mái.
Giang Tiêu Tiêu kìm lòng không đậu phải cảm thán, đúng là giàu nứt đố đổ vách!
Do Giang Tiêu Tiêu là người lên kế hoạch nên cô hiểu rõ bài trí trong hội trường.
Nhưng hiện thực còn xa hoa hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, thật sự là vô cùng tráng lệ.
Cô đã tốn không ít tâm tư để bài trí những thứ này cho Tiểu Bảo. Ví dụ như lần trước đến nhà họ Cận cô thấy trong phòng Tiểu Bảo có một số đồ chơi như là người máy chẳng hạn.
Cận Tri Thận biết bé thích nên đặt một mô hình người máy mà Tiểu Bảo thích ở sảnh lớn cùng với một số nhân vật hoạt hình.
Phong cách tổng thể rất đa dạng, lại được sắp xếp hợp lý nên thoạt nhìn có cảm giác ấm áp.
Sau khi tham quan vài nơi, Cận Tri Thận nhìn cô nói: “Tiểu Bảo rất thích, cảm ơn em đã thiết kế tỉ mỉ như vậy.”
“Đúng vậy ạ, cô Tiêu Tiêu ơi, Tiểu Bảo thích lắm!”
Tiểu Bảo vui vẻ góp lời, sau đó lại kéo tay Giang Tiêu Tiêu nói tiếp, bộ dạng như hiến vật báu: “Cô Tiêu Tiêu đi theo con nào, con có cái này cho cô xem.”