Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 466




Tin tức Quý Trần tổn thất nghiêm trọng và bị đuổi khỏi thị trường quốc nội lan truyền khắp toàn cầu chỉ trong một đêm, dĩ nhiên việc này không thể thiếu Cận Tri Thận đứng sau thúc đẩy.

Cận Tri Thận lạnh lùng nhìn tin tức mới đưa tin, sự việc rầm rộ lần này cũng coi như anh chiến thắng, song vẻ mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh.

Lúc Tử Vũ đi vào thấy anh như thế, không khỏi bội phục người đàn ông này.

Rốt cuộc phải trải qua những gì mới có thể không kích động khi giành được thắng lợi lớn như vậy?

Dường như cảm giác bên cạnh có người xuất hiện, Cận Tri Thận xoay đầu lại, hỏi: “Điều tra ra chưa?”

Tử Vũ gật đầu, đưa tài liệu trong tay cho Cận Tri Thận. “Cậu chủ đoán không sai, theo điều tra, thời gian này Giang Tình Tình xuất hiện ở gần trụ sở chính của Stephen.

Bàn tay cầm chuột máy tính của Cận Tri Thận chợt khựng lại.

Tuy anh đoán trước được hai người này có lẽ sẽ có mối liên hệ nào đó, nhưng vẫn khá ngạc nhiên.

Không ngờ đúng là người phụ nữ này. “Cô nhận được tin lúc nào?” “Mới vừa rồi, tin tức vừa được gửi về từ nước ngoài, Tử Vũ đưa đến đây ngay lập tức.”

Hiệu suất làm việc của Tử Vũ luôn rất cao, đây cũng là một trong những nguyên nhân Cận Tri Thận coi trọng cô ta.

Nghe cô nói, Cận Tri Thận từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nghiêm giọng: “Được, cô đi điều động người ở nước ngoài nhanh chóng theo dõi tung tích của Giang Tình Tình, ngoài ra cũng cho người đi chú ý bên hải quan.

Nếu đã xuất hiện ở nước ngoài, vậy thì dùng người ở nước ngoài nhất định sẽtiện hơn.

Nhưng nếu ra tay, chắc chắn Giang Tình Tình sẽ nhận ra, rất có khả năng cô ta sẽ về nước.

Sau khi Tử Vũ đi ra ngoài, Cận Tri Thận tiếp tục công việc dang dở.

Lấy xu thế cổ phiếu của Tập đoàn Cận thị ra so sánh với Tập đoàn Stephen, hiển nhiên hiện giờ Stephen đã rơi vào tình trạng “thoi thóp”.

Buổi tối, Tử Vũ trở lại với sắc mặt khó coi.

Quý Trần đã đưa Giang Tình Tình đi trước bọn họ một bước, người ở nước ngoài không tìm được đối phương.

Cận Tri Thận nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cô ta cũng đoán được kết quả, anh xua tay, nói: “Vậy nghĩ cách khác đi.”

Tuy Cận Tri Thận lựa chọn tha thứ nhưng Tử Vũ cứ cảm thấy mình không làm tốt việc này, thế nên cô ta lập tức quỳ xuống.“Cậu chủ yên tâm, nhất định tôi sẽ đưa Giang Tình Tình về cho anh.”

Ai ngờ Cận Tri Thận lại lắc đầu: “Nếu chỉ có một mình Giang Tình Tình, tôi cũng không cần cô đưa về cho tôi. Hôm nay cô ta bị Quý Trần đưa đi, sợ rằng sau này muốn tìm sẽ rất khó khăn. Chuyện này không cần cô làm, cô đi xuống đi.”

Quý Trần và Giang Tình Tình vốn không cùng đẳng cấp, với năng lực của Tử Vũ hiện giờ chỉ sợ không thắng được tên cáo già Quý Trần.

Thấy vậy, Tử Vũ đành rời đi.

Cô ta vừa đi thì Cổ Niệm bước vào, anh đưa tài liệu trên tay cho Cận Tri Thận ngay lập tức. “Đây là tư liệu về người phụ nữ tự xưng là mẹ của cậu chủ nhỏ. Ban đầu điều tra không có vấn đề gì, thế nhưng càng về sau sơ hở càng nhiều hơn.”

Cố Niệm nói xong còn cố ý nhìn Cận Tri Thận một cái.

Thấy anh không có vẻ gì khác thường, anh ấy mới nói tiếp: “Cậu chủ, anh hãy xem bức ảnh ở trang sau.”

Cận Tri Thận gật đầu, ngón tay anh ma sát nhẹ tờ giấy, giở một tờ ra.

Trong bức ảnh ở trang giấy thình lình xuất hiện hai bóng người.

Tuy hình ảnh rất mờ nhưng Cận Tri Thận vẫn có thể đoán ra hai người đó là ai. “Đây là người phụ nữ đó?” Anh nói với giọng bình tĩnh.

Cố Niệm gật đầu: “Vâng, người còn lại chính là Giang Tình Tình. Chúng tôi cũng bất ngờ tra ra được, sau đó đi trích xuất camera giám sát, không nghĩ tới quả đúng là như vậy.”

Cận Tri Thận nhìn hình ảnh của Giang Tình Tình, không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.

Người phụ nữ này khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh hết lần này đến lần khác, hơn nữa còn thương tổn Tiêu Tiêucủa anh rất nhiều lần.

Nếu cô ta rơi vào tay anh, nhất định anh sẽ khiến cô ta phải trả giá đắt vì hành vi của mình! “Thịnh Chi Hạ hiện đang ở đâu?” Cận Tri Thận hỏi.

Cổ Niệm thấp giọng trả lời: “Sau khi Quý Trần và Giang Tình Tình lần lượt bại lộ, cô ta cũng không còn xuất hiện nữa.”

Điều này cũng khó trách, dù sao hai người kia có chút thể lực, dù xảy ra vấn đề cũng không làm lung lay căn bản.

Nhưng người phụ nữ đó thì không thể, vì vậy cô ta cũng chỉ có thể chơi trò mất tích.

Cận Tri Thận nhìn những việc cố ý được đánh dấu trong tài liệu, cảm thấy rất ấm lòng. “Cảm ơn.”

Nghe Cận Tri Thận nói vậy, Cố Niệm vội xua tay: “Cậu chủ, anh nói thế làm tôitổn thọ quả, làm việc cho anh là phận sự của tôi.”

Tập tài liệu này không chỉ để cho mình Cận Tri Thận xem, nếu thật sự chỉ đo cho anh thì cần gì phải chỉnh sửa lại.

Cổ Niệm làm như vậy chỉ là để Cận Tri Thận có thể đưa tài liệu này về cho người nhà họ Cận cùng với Giang Tiêu Tiêu xem.

Mà Cận Tri Thận nói cảm ơn chính là cảm ơn tâm ý của Cố Niệm.

Trong nhà họ Cận, bà Cận xem tài liệu, bà vỗ ngực, nghĩ lại vẫn thấy sợ: “Không nghĩ tới chuyện này lại là như vậy, suýt nữa mẹ cũng bị cô ta lừa rồi, cô ta nói giống y như thật ấy, mẹ đúng là… May mà không phải do cô ta sinh.”

Nghe bà Cận càm ràm, Cận Tri Thận không nói gì, trái lại Giang Tiêu Tiêu lên tiếng an ủi: “Không sao mà mẹ, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, mẹ đừng nghĩ nhiều.”

Thấy con dâu mình hiểu chuyện, bà Cậncảm thấy hết sức vui mừng.

Chuyện này liên quan đến Tiểu Bảo, lại có quan hệ mật thiết với Cận Tri Thận.

Trong tình huống quyền lợi bị ảnh hưởng, Giang Tiêu Tiêu vẫn có thể làm được như vậy đúng là không dễ.

Cận Tri Thận vừa nghiền ngẫm lời bà Cận vừa suy tư.

Anh thật sự không nghĩ ra được tại sao Giang Tình Tình lại biết nhiều chuyện liên quan đến Tiểu Bảo như vậy.

Những người biết chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thế mà Giang Tình Tình lại biết rất nhiều chuyện hơn nữa còn rất chi tiết, quả thật khiến người ta không nghi ngờ cũng khó.

Xem ra Giang Tình Tình không đơn giản, trước kia anh coi thường cô ta rồi.

Dù thế nào anh cũng phải bắt Giang Tình Tình về hỏi cho ra nhẽ, chưa biết chừng cô ta thật sự biết mẹ ruột của Tiểu Bảo là ai.Tuy làm như thế không công bằng với Giang Tiêu Tiêu, nhưng với Tiểu Bảo mà nói, biết được chân tướng thì bé mới có thể lựa chọn cuộc sống tốt hơn.

Giang Tiêu Tiêu thấy Cận Tri Thận không tập trung, bèn hỏi: “Anh nghĩ gì mà hồn vía lên mây thế?”

Cận Tri Thận nghe cô hỏi thì lắc đầu nói: “Anh không sao, dạo này nhiều việc quá thôi, nghỉ ngơi một chút là được.

Nghe thấy anh nói mệt mỏi, Giang Tiêu Tiêu vội nói: “Vậy anh và em đi đánh răng rửa mặt thôi, cũng không còn sớm nữa.”

Hai người bọn họ ở bên này thân thiết, Tiểu Bảo ngồi đằng kia xem ti vi tỏ ra vô cùng bất mãn. “Ba, mẹ, ba mẹ không thấy hôm nay vẫn còn sớm, nên kể chuyện trước khi đi ngủ cho con à?”

Bà Cận sợ Tiểu Bảo quấy rầy thế giới riêng của họ, bèn nói: “Hai đứa đừng nghe nó, mau đi ngủ đi. Tốt nhất là ngủ  kiểu gì mà sang năm mẹ được ẵm cháu gái ấy.”

Bà Cận nói làm Giang Tiêu Tiêu ngượng, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, Cận Tri Thận cũng xấu hổ, chỉ có Tiểu Bảo trợn tròn mắt tò mò.