Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 445: Tại sao lại đột nhiên như thế




Tôi, Giang Tiêu Tiêu nói cho Cận Tri Thận biết chuyện này, nghĩ đến bộ dạng của Cận Trì Dực trước mặt mình, cô ấy lại không nhịn được cười.

Nghe Giang Tiêu Tiêu kể xong, Cận Tri Thận cũng không kìm được, anh nheo mắt, mỉm cười vui vẻ.

Vẻ mặt Giang Tiêu Tiêu ranh mãnh, giọng điệu hớn hở: “Không ngờ Tri Dực cũng có ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có người trị được chú ấy. Có lẽ về sau sẽ phải gọi Thanh Uyển là em dâu rồi.”

Nói rồi cô chọc eo Cận Tri Thận, độ cong trên khóe miệng anh mở rộng hơn, anh giơ tay xoa đầu cô, cười nói: “Cô ngốc. “Anh mới ngốc ấy

Giang Tiêu Tiêu không phục, dứt khoát đấm mạnh lên vai anh một cái.

Cận Tri Thận không thèm nhăn mặt trước lực đánh của Giang Tiêu Tiêu, bởi vì nó chẳng khác nào gãi ngứa. Nhưng anh bỗng trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt Giang Tiêu Tiêu, nói một cách nghiêm trang: “Tiêu Tiêu, anh muốn nói với em một việc.

Cận Tri Thận bỗng nghiêm túc làm Giang Tiêu Tiêu cũng không tiện cười đùa nữa, buộc phải ngồi ngay ngắn. “Chuyện gì thế? Sao đột nhiên anh lại nghiêm túc như vậy? Xảy ra chuyện gì ư?” “Không phải."

Cận Tri Thận dịch lại gần Giang Tiêu Tiêu hơn, để cô tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô. “Dạo gần đây công ty có một dự án, anh nhất thiết phải đứng ra hoàn thành, nên có lẽ hai ngày tới anh phải đi xa một chuyến.

Cận Tri Thận không phải lần đầu tiên đi công tác, nhưng lần nào Giang Tiêu Tiêu cũng không nỡ xa anh.

Có điều chỉnh một tư thế thoải mái trong lồng ngực ấm áp của anh, hai tay ôm lấy anh, vùi vào lòng anh, giọng ồm ồm. “Sao lại đột nhiên thế? Trước đó không thấy anh nói gì cả.”

Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu không nỡ xa mình, dịu giọng nói: “Bình thường đầu thấy em bám dính anh như thế này. Sao? Bỗng nhiên không nỡ à?”

Giang Tiêu Tiêu gạt bàn tay anh muốn đẩy đầu cô ra, tiếp tục vùi vào ngực anh.

Cô cứ ủn đầu như làm nũng, dù không nhìn thấy vẻ mặt của cô thì Cận Tri Thận cũng biết bộ dạng của cô bây giờ đáng yếu đến mức nào. “Em làm gì mà không nỡ chứ, chẳng qua là thiếu người làm ấm giường nên không quen lắm thôi.

Cận Tri Thận bật cười, chỉ có thể ôm siết lấy cô, giống như muốn nhấn chìm cô vào trong cơ thể mình. “Anh chỉ phải đi một, hai ngày thôi, sẽ nhanh chóng trở lại mà, anh sẽ không ở lại lâu “Anh vẫn chưa nói cho em biết tại sao lần này lại đi công tác đột xuất như thế?” Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên hỏi. “Cũng không xem như là đột xuất, khoảng thời gian để ký được dự án đó, công ty sớm đã chuẩn bị hơn nửa năm, chẳng qua không nghĩ tới nhất thời xảy ra vấn đề, nên anh phải đích thân đi giải quyết.

Anh nhẹ nhàng kéo Giang Tiêu Tiêu ra khỏi lồng ngực mình, rồi hôn lên trán cô. “Em phải nghe lời, chờ anh về.” “Vâng.” Giang Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đáp. “Em giúp anh thu dọn đồ đạc.



Giang Tiêu Tiêu biết chuyến đi công tác lần này chắc chắn rất quan trọng với Cận Tri Thận, nên cũng không trì hoãn thời gian của anh nữa.

Nói rồi cô đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, lấy vài bộ quần áo cho anh thay.

Cận Tri Thận nhìn bóng lưng đi lại trong phòng, bận tới bận lui vì mình.

Ảnh đèn êm dịu rọi xuống thân hình cô, quyến rũ tâm hồn anh trong vô thức. “Cái cà vạt này anh muốn mang đi luôn không?” Giang Tiêu Tiêu cầm một chiếc cà vạt lên, xoay đầu lại hỏi anh.

Cận Tri Thận không trả lời.

Không biết anh nghe thấy hay là không, song ánh mắt nóng bỏng của anh cứ nhìn cô chăm chăm

Giang Tiêu Tiêu tưởng anh đang nghĩ rất cuộc có nên mang không, vài giây sau cô phát hiện thì ra anh đang ngần người!

Xem đến ngẩn ngơ rồi ư?

Giang Tiêu Tiêu không nhịn được, lập tức phì cười, không ngờ anh cũng có ngày ngẩn ngơ.

Cô không hỏi ý kiến của Cận Tri Thận nữa, dứt khoát nhét vào va li cho anh.

Sáng sớm ngày hôm sau. Tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng rọi vào trong phòng, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, chỉ có tiếng hô hấp của đôi trai gái.

Mấy năm nay, đồng hồ sinh học của Cận Tri Thận luôn chuẩn xác, thế nhưng từ khi có Giang Tiêu Tiêu bên cạnh, anh lại học được thói bám giường.

Anh mở mắt ra, gương mặt của Giang Tiêu Tiêu xuất hiện ngay trước mắt, đôi mắt cô nhắm chặt, vẫn đang say giấc nồng.

Cận Tri Thận quan sát cô tỉ mỉ, bỗng cảm thấy càng nhìn Giang Tiêu Tiêu càng nhìn, thật là nhìn mãi không chán.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu khẽ rầm rì.

Cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn, che trước mắt, vài giây sau cô quay đầu lại, ôm vòng eo vừa thon gầy vừa chắc khỏe của Cận Tri Thận, nũng nịu: “Đêm qua ngủ mệt quá Hôm qua lúc cô thu dọn hành lý cho anh xong cũng đã mười một giờ, hơn nữa mấy ngày trước tăng ca ở công ty, làm cho Giang Tiêu Tiêu vừa tỉnh dậy mà vẫn mơ mơ màng màng.



Trông cô đáng yêu như thế, Cận Tri Thận véo gò má hơi tròn tròn của cô.

Xúc cảm cực thích, cảm giác mềm mại ấy làm anh yêu thích không muốn buông tay.

Nhưng cuối cùng anh vẫn rời giường, nói: “Em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh đi đánh răng rửa mặt trước.

Anh hôn khỏe mỗi cô, ngay sau đó vén chăn lên, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Đến khi Cận Tri Thận rửa mặt xong xuôi, Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa dậy.

Cô chỉ lộ đầu ra khỏi chăn, dáng hình nhỏ nhắn ấy lại khiến Cận Tri Thận cảm thấy yên tâm lạ kỳ.

Sau đó, anh ghé vào tại Giang Tiêu Tiêu, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày anh không có đây, anh

sẽ sắp xếp Tử Vũ đi theo em, đi đâu cũng phải nhớ chia sẻ vị trí cho anh trước.”

Giang Tiêu Tiêu ừ một tiếng, rồi vùi đầu vào trong chăn, bày ra vẻ miễn quấy rầy.

Đến khi Giang Tiêu Tiêu thức dậy, đã là vài tiếng sau.

Giang Tiêu Tiêu định ôm người đàn ông bên cạnh theo bản năng, nhưng tay chỉ vớ được không khí, bấy giờ mới nhớ ra Cận Tri Thận đi công tác rồi.

Giang Tiêu Tiêu ăn qua loa rồi đi đến công ty luôn.

Tử Vũ trưng ra vẻ mặt như có thù sâu oán nặng đi theo bên cạnh Giang Tiêu Tiêu

Giang Tiêu Tiêu cũng không quan tâm, chỉ coi cô ta như không khí.

- -------------------