Tiểu Bảo cực kỳ khó chịu, giọng nói non nớt của bé trở nên nghẹn ngào.
Trên mặt Cận Tri Thận không có chút biểu cảm, anh mím môi không nói gì.
“Trưa nay cô Tiêu Tiêu còn gọi điện cho con, nói là tối về sẽ ngủ chung với Tiểu Bảo, có phải là ba làm cô ấy giận nên cô ấy bỏ đi rồi không? Ba mau đi xin lỗi cô Tiêu Tiêu, mau tìm cô ấy về đi.”
Tiểu Bảo kéo ống quần Cận Tri Thận thật mạnh.
Giọng nói của Cận Tri Thận ẩn chứa vẻ không vui: “Nghe lời, sau này con không được đến tìm cô Tiêu Tiêu nữa.”
Cô Tiêu Tiêu không ở đây, ba lại còn dữ với mình, Tiểu Bảo càng khó chịu hơn, bé giận dữ chạy về phòng.
Cận Tri Thận day ấn đường, không để ý đến bé con, anh về phòng châm một điếu thuốc, lúc này trong đầu anh chỉ toàn là lời nói của Giang Tiêu Tiêu ban nãy.
Ánh mắt Cận Tri Thận tối đen.
Rốt cuộc đoạn quá khứ ấy đã xảy ra chuyện gì?
Cận Tri Thận không muốn đi điều tra, bởi vì Giang Tiêu Tiêu rất sợ hãi đoạn quá khứ này, trước kia anh có thể giải quyết mọi việc một cách dễ dàng, thế nhưng bây giờ anh bỗng nhiên không biết nên làm gì cho phải…
Khói mờ quẩn quanh, bóng lưng người đàn ông hiện lên vẻ cô độc.
Sau khi trở về nhà, Giang Tiêu Tiêu lặng người hồi lâu, đột nhiên cô nghĩ những gì mình vừa nói với Cận Tri Thận liệu có phải tuyệt tình quá rồi không?
Cận Tri Thận đã giúp đỡ cô rất nhiều, vậy mà cô lại nói với anh như vậy.. net
Còn cả Tiểu Bảo…
Bé con không gặp được mình nhất định sẽ rất khó chịu!
Giang Tiêu Tiêu gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh Tiểu Bảo gào khóc đòi tìm mình.
Nhưng nếu lời đã nói ra khỏi miệng thì cũng không rút lại được, dù thế nào cô cũng nên cắt đứt liên hệ với bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu thở dài, cô nằm trên giường nhưng mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Giang Tiêu Tiêu thức dậy và đi làm với cặp mắt gấu trúc.
Đến công ty, lãnh đạo phòng kế hoạch giao dự án bị hủy bỏ của Sáng tạo Trác Việt cho cô.
“Tiêu Tiêu, tuy cô đến công ty chưa lâu nhưng công ty chúng tôi đều hiểu rõ năng lực của cô, tôi tin cô nhất định có thể hoàn thành tốt dự án này.”
Giang Tiêu Tiêu không từ chối, nghĩ đến Tiểu Bảo, trong lòng cô rất khó chịu.
Mặc dù mới ở chung với nhau một thời gian ngắn nhưng Giang Tiêu Tiêu đã bất giác coi Tiểu Bảo như con ruột của mình từ bao giờ rồi, nhưng hiện nay…
Giang Tiêu Tiêu thở dài, nói: “Giám đốc cứ yên tâm! Nhất định tôi sẽ hoàn thành dự án này thật tốt.”
Lúc trước cô không thể làm gì cho Tiểu Bảo, dự án này coi như việc cuối cùng cô làm cho bé vậy.
Giang Tiêu Tiêu nhận tài liệu và bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Trái ngược với sự yên bình của Giang Tiêu Tiêu, các nhân viên làm việc trong tập đoàn Cận thị phải sống trong nơm nớp lo sợ cả buổi sáng.
Nguồn cơn cớ sự phải kể đến sáng nay.
Buổi sáng hôm nay, sau khi Cận Tri Thận đến công ty, Cố Niệm rót cà phê và mang vào phòng anh như mọi ngày.
Kết quả là Cận Tri Thận uống một ngụm rồi tỏ vẻ không hài lòng.
Thế là Cố Niệm đành phải đổi cho anh một cốc khác.
Ai dè đổi mười cốc cà phê mà vẫn không thể khiến ngài chủ tịch vừa ý.
Sau đó, nhân viên trong phòng làm việc đưa tài liệu vào đều bị mắng.
Trong cuộc họp, trưởng phòng các bộ phận cũng bị mắng một trận.
Chỗ này làm không tốt, chỗ kia làm quá kém… bản thảo thiết kế, phương án kế hoạch đều bị Cận Tri Thận yêu cầu làm lại, các nhân viên trong công ty khóc không ra nước mắt.
Tuy mọi người biết bình thường Cận Tri Thận rất nghiêm khắc trong công việc, thế nhưng hôm nay anh giống như ăn phải một thùng thuốc nổ vậy, chỉ cần tóm được một chút vấn đề là sẽ bị nổ tung một lần.
Trong phòng nghỉ, các nhân viên nhỏ giọng bàn tán.
“Rốt cuộc chủ tịch làm sao thế nhỉ? Tôi chưa từng thấy anh ấy nổi giận như thế bao giờ đâu.”
“Chẳng lẽ là thất tình?”
“Làm gì có chuyện ấy, rõ ràng ngài chủ tịch là quý tộc độc thân!”
“Hu hu hu, đáng sợ quá đi mất, lát nữa tôi phải đi giao tài liệu, mọi người nghĩ tôi còn có thể sống sót trở về không?”
Trong lúc mọi người đang trò chuyện say sưa, giọng nói bất cần đời của cậu hai Cận vang lên: “Đang nói gì thế? Anh tôi làm sao à?”
Mọi người sợ hết hồn, bình thường Cận Tri Dực rất dễ nói chuyện, thế nên bọn họ mồm năm miệng mười kể lại những gì xảy ra trong sáng hôm nay.
Cận Tri Dực nhíu mày: “Có lố đến mức ấy không? Ngày thường anh tôi dịu dàng thế cơ mà.”
Mọi người: …Dịu dàng? Cậu hai Cận, anh nhìn ra chủ tịch dịu dàng kiểu gì thế?
“Cậu hai, nếu anh không tin thì anh có thể tự đi Xem.”
Nhân viên vừa bảo phải đi giao tài liệu lập tức đưa tài liệu đó cho Cận Tri Dực.
“Được, tôi đi giao giúp cô.”
Cận Tri Dực nhận lấy tài liệu tỏ vẻ không thành vấn đề, rồi anh từ từ đi về phía văn phòng.
Cửa mở ra, phòng làm việc vô cùng yên lặng, Cận Tri Dực đang xử lý giấy tờ.
Chẳng hiểu sao Cận Tri Dực cảm thấy bầu không khí có vẻ ngột ngạt hơn ngày thường, anh ta chưa kịp nói gì thì giọng nói trầm thấp của Cận Tri Thận đã vang lên trước.
“Trước khi vào phòng không biết gõ cửa à?”
Cận Tri Dực hoảng hốt, anh ta khựng lại một chút rồi cười nói: “Anh à, là em đây.”
“Bất cứ ai đều phải gõ cửa.”
Cận Tri Dực nhận ra nhân viên trong công ty nói đúng thật, rất có thể anh của anh ta ăn phải thuốc nổ rồi.
“Anh à, anh” làm sao thế?
“Có chuyện gì không?”
Cận Tri Dực chưa kịp nói hết đã bị ngắt lời, thế là anh ta đành phải đưa tài liệu trong tay ra.
Cận Tri Thận lật tài liệu ra xem, nhìn một lượt rồi nói: “Đây là phương án của phòng Nhân sự, tại sao chú lại thành người giao tài liệu? Sao? Gần đây ít việc để làm quá nên rảnh rỗi đến mức thành chân chạy việc à? Bên phía đông thành phố…”
“Anh ơi, anh, em còn có việc, không quấy rầy anh nữa, em đi trước đây.”
Mọi người trơ mắt nhìn cậu hai Cận đi ra khỏi văn phòng chủ tịch với vẻ mặt không thể yêu thương nổi cuộc đời, không, nói đúng hơn là chạy trốn.
Suốt cả ngày hôm nay, toàn bộ nhân viên của tập đoàn Cận thị hãi hùng khiếp vía, ai nấy đều sợ chủ tịch ăn phải thuốc nổ sẽ bất cẩn nổ tung cả công ty.
Đến khi trời sẩm tối, Cận Tri Dực vẫn rất thắc mắc, rốt cuộc ông anh trai của anh ta bị làm sao vậy?
Cận Tri Dực suy nghĩ một lát, cuối cùng anh thật sự không kìm lòng được mà to gan bước vào phòng làm việc lần nữa.
Vừa vào cửa, anh đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Cận Tri Thận ngồi ở ghế số pha, tay còn cầm một điếu thuốc tỏa khói đang cháy dở, mà trong gạt tàn bên cạnh có rất nhiều tàn thuốc.
Ánh mắt anh sâu thẳm, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cận Tri Dực cau mày, anh ta biết rõ anh mình không hay hút thuốc, mỗi khi hút đều là bởi vì có chuyện phiền muộn trong lòng, xem số lượng thuốc lá thế này, đoán chừng anh đang cực kỳ khó chịu
“Anh, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cận Tri Thần mặc kệ anh ta, cũng không thèm nhìn đối phương một cái.
Cận Tri Dực không hiểu ra sao, anh ta suy nghĩ, Tiểu Bảo cũng không có vấn đề gì, lúc này bé vẫn đang ở yên trong nhà, vậy thì..
“Anh cãi nhau với chị dâu tương lai à?” Cận Tri Thần hỏi một cách cẩn thận.
Nghe vậy, ánh mắt Cận Tri Thận thay đổi, rốt cuộc anh cũng có chút phản ứng, anh liếc Cận Tri Dực một cái, trong mắt không giấu được nét u ám.
Tuy anh vẫn không nói nhưng Cận Tri Dực biết, mình đoán gần đúng rồi, anh trai của anh thành ra như thế này nhất định là bởi vì Giang Tiêu Tiêu.
Dù gì cũng là em ruột, làm sao Cận Tri Dực có thể khoanh tay đứng nhìn được?
“Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói đi xem nào, chưa biết chừng em có thể giúp anh giải quyết được đấy.”
Cận Tri Thận im lặng thật lâu rồi mới từ từ mở miệng: “Cô ấy định cắt đứt quan hệ với anh, sau này không liên hệ gì với nhau nữa.”