*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Cận Tri Thận nằm xuống, cả người anh mệt mỏi rã rời, Giang Tiêu Tiêu nhìn mà đau lòng không thôi.
Cô vuốt ve gò má anh, lo lắng hỏi: “Tri Thận, trông anh gầy sọp đi rồi đây này, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong sao?”
Cận Tri Thận nghe vậy thì bật cười, xoay người sang ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Mới mấy ngày thôi sao lại gầy nhanh thế được, chẳng qua dạo này hơi nhiều việc, khi nào xong xuôi mọi việc thì sẽ ổn thôi.”
Giang Tiêu Tiêu rúc vào lồng ngực anh, ôm anh thật chặt, dường như cô sợ mình vừa buông lỏng tay ra thì anh sẽ chạy mất.
“Em biết chuyện anh đang trải qua bây giờ không chỉ hao tâm tốn sức mà còn rất nguy hiểm. Tri Thận, em không muốn anh bị thương, em chỉ mong cả gia đình chúng ta được yên bình.”
Giọng nói của Giang Tiêu Tiêu để lộ nội tâm bất an cực độ của của, Cận Tri Thận cũng biết cô lo sợ điều gì, vì thế anh không muốn để cô biết việc mình đang làm hiện giờ.
Cận Tri Thận hôn trán cô, bắt đầu nói chuyện của Cận Tri Dực một cách từ tốn.
“Trước đó người tấn công biệt thự của Tri Dực là hai lính đánh thuê, Tống Thanh Uyển ngày ngày ra vào chỗ của Tri Dực nên trở thành mục tiêu của bọn họ. Đối phương bắt cóc cô ấy, vì vậy Tri Dực mới không màng nguy hiểm đi cứu cô ấy.
Sau đó Tri Dực đổi được Tổng Thanh Uyển về, nhưng lính đánh thuê lại chôn thuốc nổ ở nhà máy cũ, vì cứu Tống Thanh Uyển nên Tri Dực
mới bị thương, sau nữa là bọn anh tìm được Tri Dực. Mọi chuyện là như thế?
Nghe anh kể xong, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy lạnh gáy. Mới chỉ nghe anh nói thôi cô cũng biết quá trình nguy hiểm đến mức nào, nhưng cũng may anh không có chuyện gì.
“May mà anh không sao?
Dứt lời, Giang Tiêu Tiêu ôm siết eo Cận Tri Thận.
“Em yên tâm, vì em và Tiểu Bảo, anh sẽ sống khỏe mạnh. Và cả gia
đình chúng ta nữa. Anh vẫn chưa tổ chức một đám cưới long trọng cho em đâu, sao có thể nhẫn tâm bỏ em mà đi được?” Cận Tri Thận đùa giỡn.
“Anh nói gì thế hả..” Lời anh nói làm Giang Tiêu Tiêu hơi ngượng ngùng, nói mà như trách giận.
Cận Tri Thận nhìn vợ yêu đỏ mặt nằm trong lòng mình, thấy yêu vô cùng, cơ thể anh cũng bắt đầu có phản ứng, thế là anh dứt khoát cầm tấm chăn bên cạnh trùm qua đầu, cơ thể đè lên người Giang Tiêu Tiêu.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Giang Tiêu Tiêu chưa thích ứng ngay được, khi nhìn thấy nụ cười xấu xa của Cận Tri Thận, cô không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Tuy hai người bọn họ đã ăn nằm như vợ chồng nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn rất mắc cỡ mỗi khi anh chủ động.
Ngay sau đó Cận Tri Thận hôn lên môi cô, cơn mưa hôn dồn dập rơi xuống mỗi tấc da thịt của cô.
Giang Tiêu Tiêu bị anh hôn đến độ choáng váng, chợt nghĩ anh vừa mới trải qua một đợt nguy hiểm, bèn ngăn anh lại, nói: “Tri Thận, anh cũng mệt mỏi một ngày rồi, mau nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Sáng sớm hôm sau, bà Cận mới biết tin Cận Trị Dực bị thương, khi nhìn thấy hình ảnh bệnh viện gửi về, bà sợ chết khiếp.
Cả phần lưng của Cận Tri Dực quẩn kín bằng gạc, chân bị thương lại bị treo lên.
“Tri Dực đáng thương của mẹ, sao con lại bị thương nặng thế này?”
Nghe bà Cận khóc lóc kể lể, ông Cận ngồi bên cạnh có phần không chịu nổi.
“Mẹ nó màu dừng lại đi, đánh thức Tiêu Tiêu và Tri Thận bây giờ. Tối hô qua Tri Thận về muộn lắm, em biết không hả? Hơn nữa bác sĩ cũng nói Tri Dực qua cơn nguy hiểm rồi, em cũng đừng làm quá lên thế”
Ông Cận không nói thì thôi, vừa lên tiếng là bà Cận cảm thấy uất ức hơn, bà trách móc: “Cái ông này, cũng chỉ biết trách em thôi, Tri Dực không phải cục thịt rơi ra từ người anh nên dĩ nhiên anh không đau lòng, thằng bé là do em mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, anh không biết là con đau mẹ xót à?”
Ông Cận thấy bà Cận lại muốn oán giận, lập tức đi ra ngoài, miễn cho bị ăn mắng tiếp.
Đúng lúc này, cửa phòng của Tiểu Bảo mở ra, bé ngái ngủ, nói: “Bà nội ơi, sáng ra bà nói gì to vậy?”
Bà Cận thấy cháu trai cưng của mình, vội vàng đi đến ôm bé, bà lấy
một chiếc chăn bọc Tiểu Bảo lại, áy náy nói: “Xin lỗi cháu, Tiểu Bảo, bà nội lớn tiếng quá làm cháu không ngủ được, chỉ là chú của cháu lại bị thương, bà nội đang lo lắm.:
“Gì ạ? Chú lại bị thương ấy ạ?” Tiểu Bảo rất ngạc nhiên vì tin tức này.
Bà Cận đang định nói thì Cận Tri Thận ôm Giang Tiêu Tiêu đi xuống nhà.
Bà nhìn thấy anh, không nhịn được mà oán trách: “Tri Thận, không phải là trách con, nhưng sao lần nào con cũng để em con lao vào nguy hiểm vậy hả? Con hồ đồ quá đấy.”
Cận Tri Thận bị trách mắng không dám phản bác, chỉ có thể im lặng nghe bà Cận răn dạy.
Bà Cận thấy thái độ của anh như thế cũng không nói gì nữa.
“Được rồi, lát nữa mấy đứa đưa mẹ đi thăm Tri Dực, không biết khi nào đứa con trai đáng thương của mẹ mới có thể xuất viện” Bà Cận vừa nói, vừa rơm rớm nước mắt, Giang Tiêu Tiêu thấy vậy vội vàng an ủi bà.
“Cô yên tâm đi ạ, hiện tại Tri Dực đã không sao rồi, chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi thăm chú ấy thôi cô.”
Bà Cận gật đầu, dặn phòng bếp làm canh bổ, sau đó cả gia đình cùng đi đến bệnh viện.
Lúc nhìn thấy Cận Tri Dực nằm trên giường bệnh, bà Cận không kìm nổi nước mắt, Cận Tri Thận ôm bà.
Hiện nay Cận Tri Dực chỉ có thể nằm sấp trên giường, hoàn toàn không thể nằm ngửa như bình thường, bởi vì vết thương ở lưng thật sự quá nghiêm trọng, bây giờ anh ta vẫn cần ở phòng ICU một thời gian, không thể tiếp xúc với môi trường bên ngoài.
Ý thức của anh ta hãy còn mơ hồ, tỉnh lại rồi nhanh chóng hôn mê tiếp.
Nhìn thấy tình trạng của Cận Tri Dực như thế, bà Cận đau lòng khôn kể, hận sao người nằm ở đó bây giờ không phải là mình.
Bác sĩ kiểm tra cho Cận Tri Dực xong thì đi ra, thấy bà Cận bèn nói: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được”
“Cô à, cô đừng lo, Tri Dực nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Giang Tiêu Tiêu động viên bà.
“Đúng đó bà nội, bà phải tin lời bác sĩ, chú con ở hiền gặp lành mà.” Tiểu Bảo cầm tay bà Cận và ngoan ngoãn nói hùa theo.
Được bọn họ trấn an, bà Cận mới dần bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Cận Tri Thận đổ chuông, người gọi điện tới là Bạch Lễ.