Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 390: Sẽ mất mạng






“Tôi biết người của anh chắc chắn đang ở gần đây, vì thế?

Ả lính đánh thuế hừ lạnh rồi nói, một chiếc hộp giống như điều khiển từ xa bỗng xuất hiện trong tay ả. Cận Tri Dực thấy thế thì dựng tóc gáy, hét lên với Tống Thanh Uyển: “Chạy mau!!”

Cận Tri Dực muốn kéo Tống Thanh Uyển chạy đi, nhưng vì vết thương ở chân chưa lành nên chỉ có thể để cô ấy đỡ.

Bây giờ anh ta mới hiểu pháo hoa mà gã lính đánh thuê nói là có ý gì, thì ra đối phương đã chôn thuốc nổ ở đây từ trước.

Tống Thanh Uyển không biết vì sao Cận Tri Dực lại kích động như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh ta cô cũng hết sức hoảng sợ, cơ thể bỗng chốc tràn đầy sức lực, kéo anh ta lao ra ngoài. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Ả lính đánh thuê nhìn bóng lưng hai người kia chạy đi, khóe môi khẽ cong lên, ả nhấn nút, rồi chạy trốn cùng với gã lính đánh thuê.

Cận Tri Thận ở bên kia tự nhiên cũng nghe được câu nói của ả lính đánh thuê, anh hiểu ý của cô ta, sắc mặt tức khắc thay đổi, hộ to: “Mau đi cứu đi!”

Thế nhưng ngay khi anh vừa dứt lời, một tiếng nổ thật lớn vang lên từ trong nhà máy...

Lúc này sắc mặt của cảnh sát cũng thay đổi, vội vàng ra lệnh rút lui, nhưng uy lực của vụ nổ quá lớn, tuy bọn họ chạy trốn nhanh nhưng vẫn có nhiều người bị ảnh hưởng.

Nghe được tiếng nổ ấy, Cận Tri Thận đứng sững ra ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm vào nhà máy đang bốc cháy, thường thường có đốm lửa bắn lên mặt anh.

Cục trưởng thấy Cận Tri Thận nghệt ra đó thì tiến lên kéo anh lùi lại.

“Chủ tịch Cận, hiện tại vẫn chưa biết bên trong chốn bao nhiêu thuốc nổ, anh nên đi theo cảnh sát rút lui đến vùng an toàn thì hơn”

Nhưng Cận Tri Thận không trả lời mà vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía trước, mặc cho cục trưởng lôi kéo.

Tình cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn, nhà máy bốc cháy ngùn ngụt, biển lửa tràn lan không ngừng, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ đám đông. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Nhờ sự hỗn loạn này, hai tên lính đánh thuê kia chạy trốn ra ngoài.

Hiện trường có người phụ trách dập lửa, có người phụ trách theo dõi, cũng có người chịu trách nhiệm gọi cấp cứu, may mà những người có mặt ở hiện trường đều là quân nhanh, thế nên cũng không đến mức quá rối loạn.

Lúc này có một nhân viên mặc quần áo bảo hộ đi ngang qua Cận Tri Thận, anh lập tức cản người đó lại và nói: “Đưa quần áo bảo hộ cho tôi.”

Người bị ngăn cản là nhân viên cứu hỏa đuổi tới nơi này, khi nhìn thấy ánh mắt của Cận Tri Thận, anh ta không dần được nỗi khiếp hãi trong lòng.

Hai mắt của Cận Trị Thân đã trở nên đỏ ngầu, không biết là bị nước mắt gặm nhấm hay do khói hun đỏ đôi mắt anh.

sức ép tỏa ra từ trên người Cận Tri Thận khiến người khác không thể xem nhẹ, giống như thiên thần hạ phàm, không một ai có thể từ chối yêu cầu của anh.

Lính cứu hỏa nọ ngơ ngác nhìn Cận Trị Thận, lập tức cởi quần áo ra.

Cận Tri Thận mặc quần áo vào xong thì định lao vào biển lửa, nhưng bị cục trưởng ngăn cản.

Cục trưởng thấy được ánh mắt không sợ chết kia của anh, vẫn không nhịn được mà ngăn lại, nói: “bạn trong quá nguy hiểm, bây giờ vẫn chưa biết được bên trong chôn bao nhiêu thuốc nổ, nếu anh cứ xông vào như vậy thì sẽ mất mạng!”

Cận Tri Thận quay đầu lại nhìn cục trưởng, gằn từng chữ: “Em trai tôi vẫn đang ở bên trong, dĩ nhiên tôi phải đi cứu, các người không đi cứu, tôi cứu, tránh ra!”

Không biết là bị ánh mắt của Cận Tri Thận dọa hay bởi ngữ khí của anh, cục trưởng sững sờ, nhìn bóng dáng anh nhảy vào trong biển lửa.

Một lúc sau cục trưởng mới tỉnh táo lại, vội vàng cử người đuổi theo anh vào đó cứu người.

Hiện giờ tất cả mọi người không quan tâm đến việc đuổi theo hai lính đánh thuế kia nữa, trong đầu Cận Tri Thận chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải mang Cận Tri Dực nguyên vẹn trở về.

Sau khi đi vào nhà máy, Cận Tri Thận mới biết trong này nguy hiểm đến mức nào, thỉnh thoảng bên cạnh anh lại vang lên tiếng nổ lốp bốp, đúng lúc này gạch đá ngoài nhà máy cũng rơi xuống.

Khói đặc cuồn cuộn lấp kín trước mặt Cận Tri Thận, chặn lại đường đi phía trước, bởi vì mặc quần áo bảo hộ nên anh không thể hét to, anh quan sát xung quanh một vòng nhưng cũng không thấy bóng dáng Cận Tri Dực.

Cận Tri Thận thầm hoảng hốt, lẽ nào đối phương xảy ra chuyện gì thật rồi?

Thời gian càng kéo dài thì càng nguy hiểm cho Cận Tri Dực, Cận Tri Thận không tin, gạt gạch ngói bên cạnh ra, cảnh sát ở xung quanh thấy thế đều không nín được tiếng thở dài.

Vụ nổ lớn đến mức dù bọn họ đã đứng rất xa rồi mà vẫn bị lan đến, chớ nói chi là Cận Tri Dực ở ngay trung tâm vụ nổ.

Một người trong số đó không nỡ nhìn tiếp, Vỗ vai Cận Tri Thận, nói: “Chủ tịch Cận, có