Cận Tri Dực nhìn lịch sử cuộc gọi rồi mỉm cười bất đắc dĩ, vốn dĩ anh ta còn có chút lo lắng, nhưng rồi nghĩ lại, cô ấy chỉ là một y tá, những người đó sẽ không theo dõi cô ấy nên cũng không bận tâm nữa.
Cùng lúc đó, Giang Tiêu Tiêu ngồi trên bàn ăn mà ngẩn người.
Tối qua Cận Tri Thận không trở về, cô thật sự rất lo lắng, cả đêm không ngủ ngon giấc, sáng hôm nay thức dậy cũng không thấy anh ở nha, cảm giác bất an ấy lên đến đỉnh điểm.
Tiểu Bảo nhìn thấy hết, vội nói: “Mẹ ơi, nếu mẹ nhớ ba thì không cần ăn sáng với con đầu mà.”
Thật ra, tâm tư của Giang Tiêu Tiêu sớm đã bay đến công ty, nghe Tiểu Bảo ăn nói hiểu chuyện như thế, cô cũng không dần được lòng mình, vội vàng đi thu dọn đồ đạc, thuận tiện mang bữa sáng cho Cận Tri Thận, rồi đi thẳng đến công ty.
Bởi vì vẫn còn sớm nên trong công ty chưa có ai, Giang Tiêu Tiêu đi trên hànhlang vắng vẻ, tâm trạng thấp thỏm không thôi.
Không có chuyện gì thật đấy chứ?
Nhưng cô đi thẳng một đường đến văn phòng chủ tịch cũng không có gì xảy ra cả.
Giang Tiêu Tiêu khẽ đẩy cửa ra, thấy Cận Tri Thận đang nằm ngủ trên chiếc giường đơn sơ trong văn phòng, lông mi dài rủ xuống làm gương mặt anh trở nên tinh tế hơn hẳn. Tay anh không an phận mà vắt lên chăn, nhưng ngủ rất say.
Trái tim cô chợt xao động, không nghĩ tới anh lại đang ngủ, hơn nữa trong tình hình tồi tệ như thế này mà vẫn có thể ngủ say, có thể tưởng tượng được mấy hôm nay anh đã mệt đến mức nào.
Cô lặng lẽ lại gần, giúp anh dém chăn, rồi ngồi bên cạnh nhìn anh.
Có lẽ nhận ra được sự hiện diện của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận từ từ mở mát.Anh nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu ngồi trước mặt mình, ánh mắt chợt sáng lên: “Tiêu Tiêu, em đến từ bao giờ thế?”
Giang Tiêu Tiêu thấy anh tỉnh rồi bèn mở hộp giữ nhiệt ra, lấy từng món ăn bên trong ra ngoài rồi nói "Em mới đến không lâu, thấy anh ngủ ngon quá nên không quấy rầy.”
Cận Tri Thận nhìn cô mang thức ăn đến, cảm thấy không thèm ăn lắm nên dứt khoát nói: “Bây giờ anh không muốn ăn gì lắm.”
Giang Tiêu Tiêu sửng sốt: “Vậy anh muốn ăn gì?” “Muốn ăn em.
Dứt lời, anh trực tiếp hôn cô một cái.
Cận Tri Thận nhân cơ hội ôm Giang Tiêu Tiêu vuốt va an ủi, làm cô mặt đỏ tía tai.
Nhìn bộ dạng thẹn thùng đỏ mặt của cô, Cận Tri Thận không kìm được lòng yêu thích, vừa nghĩ đến việc mình khiến cô phải lo lắng, anh lại cảm thấy áy náy,nói: “Xin lỗi em, Tiêu Tiêu, gần đây lắm việc quả, anh không có thời gian ở bên em. Em yên tâm, qua khoảng thời gian này, anh nhất định sẽ bồi thường em.
Thật ra, anh muốn dành nhiều thời gian cho cô lắm chứ, nhưng thật sự là dạo này quá nhiều việc, Stephen lại nhìn chằm chằm như hổ đói, anh không thể thả lỏng được.
Trái lại Giang Tiêu Tiêu không cảm thấy gì cả, cô cũng có nghe nói về về chuyện của Cận thị xảy ra gần đầy, tất nhiên trong lòng hiểu được, chẳng qua điều cô lo lắng hơn cả là sức khỏe của Cận Tri Thận.
Cô khựng lại trong nháy mắt, rồi mới nói: “Tri Thận, thật ra anh rất bận, em hiểu chứ, nhưng mà anh có thể hứa với em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân không? Như việc ngủ lại văn phòng này, về sau cố gắng đừng để nó xảy ra nữa nhé?”
Dẫu sao cô thật lòng lo lắng cho mình, Cận Tri Thận cũng không muốn cô ngày nào cũng phải lo nghĩ, không thể làm gìkhác hơn là ôm cô rồi thủ thỉ bên tại cô: “Không sao, em không cần lo đâu.”
Đúng lúc này, có người gõ cửa, sau đó là tiếng Bạch Lễ khẽ nói: “Cậu chủ, tôi vào được không?”
Giang Tiêu Tiêu biết Bạch Lễ đến bất ngờ chắc chắn là có việc quan trọng, bèn nói: "Vậy em làm việc đi, em về trước.”
Cận Tri Thận gật đầu thì Giang Tiêu Tiêu đi về.
Bạch Lễ vừa đi vào, Tử Vũ cũng theo vào phòng.
Bạch Lễ nói: “Cậu chủ, tối nay sẽ bắt đầu kế hoạch, hết thảy đã chuẩn bị ổn thỏa”
Cận Trì Thận gật đầu, thấp giọng nói: “Mọi người vất vả rồi.”
Rồi anh nói tiếp: “Tối nay tôi cũng qua đó."
Bạch Lễ làm việc Cận Tri Thận không cógì phải phàn nàn, chẳng qua chuyện này thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa có quá nhiều nhân tố không biết trước được, anh sợ tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát nên mới muốn đi với đối phương.
Chẳng ngờ Tử Vũ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Cậu chủ đi có thể dẫn tôi theo không, tôi không yên tâm.”
Cận Tri Thận từ chối không chút nghĩ ngợi.
Tử Vũ sừng ra đó, nhất thời không biết nên nói gì. Trái lại, Bạch Lễ nói ngay: “Cậu chủ, chuyện lần này chúng tôi sẽ xử lý tốt, anh yên tâm.”
Nghe vậy, Cận Tri Thận lắc đầu, nói: “Tri Dực là em trai tôi, tôi không thể để mặc nó đặt mình vào nguy hiểm, các cậu không cần khuyên tôi.”
Hôm nay anh nhất định phải đi.
Bạch Lễ và Tử Vũ đều biết rõ tính cách của Cận Tri Thận, một khi anh đã quyết định việc gì là không thể thay đổi được.Vì vậy hai người họ nhìn nhau, rồi đều từ bỏ.
Tối hôm đó, vừa đến giờ tan tầm, Cận Tri Thận gọi Tử Vũ vào văn phòng, cô ta vốn cho rằng anh thay đổi ý định, thế là vui vẻ đi vào.
Ai ngờ khi đến nơi, Cận Tri Thận chỉ nói: “Hôm nay rất nhiều việc, tôi sợ những người đó đánh hơi trước được cái gì, thế nên lát nữa cô đưa Tiêu Tiêu về nhà, nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ấy."
Tử Vũ vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ hé miệng, rồi không nói gì nữa.
Dù sao chỉ cần là mệnh lệnh của Cận Tri Thận, cô ta đều nghe theo. Ra khỏi văn phòng chủ tịch, cô ta đi thẳng đến phòng làm việc của Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu thấy Tử Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì cũng sừng sờ vài giây, sau đó cô mới hỏi: "Sao đột nhiên cô lại đến đây?”
Tử Vũ bày ra vẻ mặt “Tôi cũng chẳng muốn đến đâu, lạnh lùng nói: “Cậu chủ bảo tôi đưa cô về, cô mau chóng thu dọn đồ đạc đi.”
Giang Tiêu Tiêu bó tay, nghĩ: Trông dáng vẻ cô thể này còn chẳng bằng không đưa. Nhưng dù sao đây cũng là ý của Cận Tri Thận, cô cũng không nói gì.
Trên đường về, Tử Vũ đanh mặt suốt cả quãng đường, cứ như Giang Tiêu Tiêu nợ cô ta tám triệu vậy.
Giang Tiêu Tiêu cũng không nói gì, tạm thời coi như không nhìn thấy mà chỉ tập trung làm việc của mình.
Mãi mới về đến nhà, Tử Vũ còn nói với cô bằng giọng hung ác: “Tối nay không có việc gì thì đừng ra ngoài, tự biết lượng sức mình đi, đừng cứ gây rắc rối cho người khác, tôi còn có việc, phải đi ra ngoài.”
Giang Tiêu Tiêu hơi khó chịu khi nghe cô ta dùng giọng điệu này, hơn nữa những lời cô ta nói quả thật làm người ta tổn thương, cô nhíu mày, đáp trả: “Xin cứ tự nhiên, nếu cô không muốn ở lại bên cạnh tôi thì tôi sẽ báo lại cho Tri Thận biết.”
Cô thật sự không ưa dáng vẻ ngạo mạn của Tử Vũ, như thể cả thế giới này không thể đổi địch với cô ta.
Hơn nữa cô cũng không cần phải nhẫn nhịn vì tính cách của cô ta.
Không ngờ Tử Vũ lại nói: “Cô bớt mách lẻo với cậu chủ đi”.
Giang Tiêu Tiêu bật cười giễu cợt trước bộ dạng ấy của cô ta, nói: “Tôi chỉ nói thật thôi.” Sau đó không để ý đến cô ta nữa mà đi luôn.