Cận Tri Thận nghe Bạch Lễ nói xong, ánh mắt trở nên vô cùng u ám, khuôn mặt vốn đã lạnh như băng bây giờ bởi vì tâm trạng không tốt mà lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ.
Tuy Bạch Lễ sớm đã biết anh là người như thế nào, nhưng vào lúc này nhìn thấy ánh mắt của anh, anh ấy vẫn không kìm được mà rùng mình ớn lạnh.
Ngoài ngoài đều nói cậu cả nhà họ Cận lạnh lùng, xa cách, giờ phút này Bạch Lễ cảm nhận sâu sắc những lời đánh giá ấy.
Trước đây dù xảy ra chuyện gì cậu cả cũng không đến mức này, xem ra cô chủ chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng anh.
Bạch Lễ chưa nghĩ xong thì Cận Tri Thận đã nói, giọng điệu vừa âm u vừa lạnh lẽo: “Dám động vào người của tôi, dù đối phương có là Diêm vương thì cũng phải đối phó như thường”
Nói rồi anh lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa vừa khéo có một trận gió nhẹ thổi qua, khiến câu nói này của anh đáng sợ hơn.
Bạch Lễ nghe anh nói, vội đáp lời: “Tất nhiên là vậy.
Cận Tri Thận gật đầu, rồi nói: “Cậu đi theo dõi Quý Trần đi.
Sau khi Bạch Lễ nghe lệnh rồi rời đi, Cận Tri Thận mới thả lỏng bàn tay vẫn luôn siết chặt, đôi mắt nheo lại, cất giấu sự nguy hiểm.
Quý Trần, để tôi xem rốt cuộc anh muốn làm gi.
Nghĩ đến đây, Cận Tri Thận gọi điện thoại, thấp giọng nói: “Cố Niệm, cậu vào đây.
Cố Niệm đang ở gần đó nên một lát sau đã thấy anh ấy vội vã đi vào. “Chủ tịch, có chuyện gì ư?” “Cậu có biết Tập đoàn Stephen có mảng kinh doanh nào trong nước không?” Giọng điệu của Cận Tri Thận vẫn hết sức bình tĩnh, giống như người vừa giận dữ ban nãy không phải là anh vậy.
Đương nhiên Cố Niệm biết công ty này, chẳng qua Cận Tri Thận chưa bao giờ hỏi đến thôi, anh ấy nói: “Có, một loạt ngành giải trí của Findal là do bọn họ thành lập.
Nghe anh ấy trả lời, Cận Tri Thận lạnh lùng nói: “Vậy thì tạo chút rắc rối cho bọn họ đi, nếu không thức thời thì không ngại đuổi bọn họ ra ngoài, không thể tồn tại ở đây nữa.”
Tuy không biết vì sao Cận Tri Thận lại làm vậy, nhưng Cố Niệm đi theo anh lâu cũng biết phong cách làm việc của anh, vì vậy cũng không định hỏi nhiều, bèn đáp ngay: “Vâng.”
Thấy Cố Niệm biết mệnh lệnh rồi, Cận Tri Thận xua tay ý bảo đối phương đi ra ngoài, sau đó anh lại vùi đầu vào công việc.
Thời gian gần đây không được yên bình, có quá nhiều chuyện đang chờ anh xử lý, quả thật không có thời gian nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa, lúc Giang Tiêu Tiêu dẫn Tiểu Bảo đến tìm Cận Tri Thận ăn cơm thì phát hiện anh hoàn toàn không chú ý đến thời gian, chỉ vùi đầu vào công việc.
Tiểu Bảo rất hiểu chuyện mà không lên tiếng, hai mẹ con nhẹ nhàng bước vào văn phòng, Cận Tri Thận cũng không nhận ra.
Khoảng hơn mười phút sau, Cận Tri Thận ngẩng đầu lên, phát hiện hai mẹ con đang ngồi trong một góc chơi điện thoại, trái tim anh chợt rung động.
Nếu mỗi ngày kết thúc công việc đều có thể nhìn thấy bọn họ ở đây chờ mình thì dù bận đến đâu cũng đáng giá. “Hai mẹ con đến đây lúc nào thế, sao không nói với anh một tiếng?” Cận Tri Thận gác lại công việc trong tay, nhẹ nhàng đi đến cạnh bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu nói: “Mới đến không lâu thôi, thấy anh đang làm việc nên cũng không quấy rầy “Về sau em đến thì cứ gọi anh, chỉ là công việc thôi, sao quan trọng bằng hai mẹ con được.” Cận Tri Thận nhìn bọn họ, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng.
Giang Tiêu Tiêu cười nhẹ, cũng không nói gì.
Nhưng Tiểu Bảo đã không nhịn được nữa, vội nói: “Ba ơi con đói rồi, chúng ta đi đâu ăn a?"
Cận Tri Thận xoa đầu bé: “Con muốn ăn ở đâu?” “Con muốn ăn ở một cửa hàng mới mở vừa thấy trên đường đến đây, trang hoàng ngầu lắm a” Tiểu Bảo nói, hận không thể phi đến đó ngay lập tức.
Cận Tri Thận bỏ tay, nói: “Con biết mình muốn đến nơi nào rồi sao lại còn hỏi ba nữa?”
Tiểu Bảo cười thẹn thùng, rồi kéo tay anh chuẩn bị đi.
Bọn họ không có yêu cầu cao gì về việc ăn uống, đương nhiên là nghe theo Tiểu Bảo hết.
Thế là một nhà ba người đến cửa hàng ăn trưa, trong lúc ăn, Giang Tiêu Tiêu bỗng nói: “Dù sao hôm nay cũng không bận lắm, chi bằng tan tầm chúng ta đến thăm Tri Dực đi.
Tuy rằng cô nghe bảo anh ta ở trong bệnh viện rất thoải mái, nhưng dù sao cũng là nằm viện, không đi thăm chung quy cảm thấy không yên tâm.
Cận Tri Thận nói: “Không cần, hôm nay Tri Thận về nhà tĩnh dưỡng rồi.”
Bây giờ, trong biệt thự tư nhân của Cận Tri Thận. “Tống Thanh Uyển, cô làm xong chưa?” Cận Tri Dực vừa ngồi trên sô pha chơi game, vừa thúc giục Tổng Thanh Uyển.
Lúc này Tống Thanh Uyển đang tất bật trong phòng bếp nấu ăn. “Anh đừng giục, tôi làm xong tự nhiên sẽ bưng ra cho anh ngay, anh cứ chơi game trước đi.” Nhìn ông lớn ngồi trên số pha chơi game, Tổng Thanh Uyên thật sự không nói nên lời.
Mình bị ẩm đầu rồi mới đồng ý với người này đến chăm sóc anh ta.
Sáng nay người này xuất hiện, dẫu sao cũng ở bệnh viện của bọn họ lâu rồi, về tình về lý cô ấy cũng không thể làm lơ được, bèn đến tiễn anh ta cho phải phép.
Không nghĩ tới Cận Tri Dực lập tức lên tỉnh thần, vội vàng nói: “Thanh Uyển, tôi cảm thấy mình vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, sao có thể xuất viện được?”
Tống Thanh Uyển không chịu nổi điệu bộ này của anh ta, nói thẳng: “Nghe theo lời bác sĩ.
Cận Tri Dực cũng không thể ăn vạ trong bệnh viện không đi, chiếm dụng tài nguyên công cộng cũng không phải vấn đề, nhưng mà... Làm sao mới có thể để cô ấy tiếp tục chăm sóc mình đây?
Anh ta chợt nảy ra một ý, nói: “Tôi cần một hộ sĩ chuyên nghiệp chăm sóc cho tôi, tôi cảm thấy cô làm được, cô cân nhắc thử xem sao?”
Tống Thanh Uyển không để ý đến anh ta. “Một ngày hai mươi nghìn." Cận Tri Dực nói.
Tổng Thanh Uyển dao động.
Cô ấy thật sự rất thiếu tiền, tiền lương cao như thế quả thật là hiếm có, hơn nữa cũng chỉ là chăm sóc một người mà thôi, nhẹ nhàng hơn việc chăm sóc một nhóm người ở bệnh viện rất nhiều. “Được, tôi nhận lời.
Thế là cứ như vậy, Tống Thanh Uyển theo anh ta đến biệt thự tư nhân của mình. “Tôi khát, cô mau đi rót nước cho tôi. Cậu ẩm ngồi chơi game lại bắt đầu làm ồn.
Tống Thanh Uyển đành phải dừng công việc đang làm, đi rót nước cho anh ta.
Vốn tưởng rằng chăm sóc một người sẽ rất dễ dàng, nhưng bây giờ Tổng Thanh Uyển mới biết mình nghĩ sai quá sai rồi. Cả ngày hôm nay cô ấy chưa từng được ngợi tay mà vẫn luôn bị sai như hầu gái, hơn nữa Cận Tri Dực còn đòi hỏi rất nhiều.
Tống Thanh Uyển bưng nước cho anh ta, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Rõ ràng nhà anh cũng có người giúp việc mà, tại sao lại bảo tôi?"
Cận Tri Dực uống một ngụm nước rồi phun ra ngay lập tức, anh ta bất mãn nói: “Sao nóng thế, rót lại cốc khác.”
Tống Thanh Uyển đành phải đi rót một cốc khác.
Lần này Cận Tri Dực hài lòng, nói tiếp: “Sáng nay nhét quả cả táo vào miệng tôi, bây giờ lại rót cho tôi một cốc nước sôi, theo tôi thấy cô là muốn giết người cướp của đây mà.
Tống Thanh Uyển chẳng muốn để ý đến lời nói của anh ta, nói thẳng: “Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi trước. “Đương nhiên là phải tiêu tiền một cách có giá trị rồi, dù sao cũng là hai mươi nghìn một ngày mà.”
Tống Thanh Uyển không nói được gì.