Lần này đúng là giấu đầu lòi đuôi thật.
Tống Thanh Uyển bị bọn họ nhìn chằm chằm như thế, tức khắc hai má đỏ ửng, quả thật không ở lại tiếp được nữa mà cúi đầu chạy đi.
Cận Tri Dực không ngờ cô ấy lại bỏ chạy, trong lòng hơi không vui, vội kêu lên: “Thanh Uyển, cô đừng chạy.”
Nhưng Tống Thanh Uyển không nghe thấy anh ta gọi, chạy mất tăm.
Giang Tiêu Tiêu vội nói: “Xin lỗi, Tri Dực, tôi dọa cô ấy chạy mất rồi.”
Dù sao Cận Tri Thận đang ở đây, Cận Tri Dực đâu dám nói gì, dứt khoát xua tay tỏ vẻ hào phóng: “Không sao, không sao, anh, chị, cả Tiểu Bảo nữa, màu ngồi xuống đi.”
Cận Tri Thận không định ở lại lâu, bèn khoát tay ý bảo không cần rồi nói với Cận Tri Dực: “Chú thế nào rồi, có sao không?”
Cận Tri Dực tỉnh bơ: “Không có vấn đề gì, dù sao cũng không chết được.”
Thái độ không quan tâm cơ thể của mình của anh ta làm Cận Trị Thận cau mày, có vẻ không mấy hài lòng, rồi anh dặn: “Không sao thì cũng phải ngoan ngoãn ở lại đây”.
Cận Tri Dực vẫn nghe lời anh, thế nên anh ta gật đầu luôn, trong bệnh viện còn có Tống Thanh Uyển ở cạnh, nói thật ở lại đây cũng không tệ.
ấy về đi.” Cận Tri Thận nhìn ra cửa, đoán chừng cũng nghĩ đến Tổng Thanh Uyển, vì vậy nói: “Vậy bọn anh về trước, lát nữa chủ gọi cô
Đương nhiên “cô ấy” ở đây chính là chỉ Tống Thanh Uyển, thật ra Cận Tri Thận không nói thì Cận Tri Dực cũng biết.
Giang Tiêu Tiêu cũng nói: “Vậy hai chúng tôi đi về đây, anh ở lại dưỡng thương cho khỏe”
Tiểu bảo cũng chào tạm biệt: “Tạm biệt chú”
Thế rồi Cận Tri Thận lại đưa hai mẹ con về nhà.
Bởi vì chính miệng Cận Tri Thận nói để cho Tử Vũ đi theo Giang Tiêu Tiêu mọi lúc mọi nơi, nên bây giờ cô ta cũng đi theo sau bọn họ về nhà.
Tử Vũ nhìn khung cảnh gia đình ba người vui vẻ ấm áp, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng rồi lại nghĩ như thế này cũng có thể đi theo bên cạnh Cận Tri Thận, cô ta vẫn miễn cưỡng chấp nhận.
Cho dù Cận Trị Thận không hề chú ý đến cô ta.
Ngày hôm sau, Cận Tri Thận rời đi từ sáng sớm.
Lúc này bà Cận vừa mới rời giường đã thấy Cận Tri Thận chỉ để lại cho bà một bóng lưng tuấn tú, nhất thời cảm thấy bất mãn.
“Sao lại đi sớm như thế? Bữa sáng cũng chưa ăn nữa kìa, làm sao mà cơ thể chịu được”
Giang Tiêu Tiêu vừa định lên tiếng, Tử Vũ đã trả lời ngay: “Hôm nay có quản lý cao cấp ở nước ngoài đến, chủ tịch có việc quan trọng cần trao đổi với bọn họ cho nên đi sớm.”
Bà Cận không hiểu nhiều về chuyện làm ăn kinh doanh, cũng không muốn hiểu, vì vậy bà chỉ lắc đầu, đại để là trách Cận Tri Thận không yêu quý bản thân.
Vốn dĩ Giang Tiêu Tiêu định nói chuyện, nhưng thấy bà Cận không muốn hỏi tiếp nữa nên đành nói: “Cô à, hay là chúng ta ăn sáng trước đi”
Bà Cận gật đầu, đi vào phòng ăn.
Chẳng qua Giang Tiêu Tiêu càng nghĩ càng nghi ngờ, rốt cuộc là quản lý cao cấp gì mà Tử Vũ biết nhưng cô lại không biết? Hơn nữa xem ý của Cận Tri Thận, hình như cũng không định nói cho cô.
Suy nghĩ một lúc, Giang Tiêu Tiêu đã cảm thấy no rồi, đành phải buông bát đũa.
Lúc này bà Cận đã ăn sáng xong, dù sao hiện tại Cận Tri Dực vẫn còn đang ở trong bệnh viện, bà không sao yên tâm được, thể nên bà nói với Giang Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu à, hôm nay cô phải vào bệnh viện thăm Tri Dực, cháu có thể đưa Tiểu Bảo đi học được không?”
Đây tất nhiên không phải là việc gì to tát, Giang Tiêu Tiêu gật đầu ngay: “Cô yên tâm đi ạ, cháu đi thu dọn chút đồ rồi đi.”
Dù gì cũng là mẹ của Tiểu Bảo, đương nhiên bà Cận không việc gì phải lo lắng, thế là bà dặn người hầu đóng gói thức ăn rồi trực tiếp đi đến bệnh viện.
Giang Tiêu Tiêu thấy cũng không còn sớm nữa, bèn đưa Tiểu Bảo đi học,
Trên đường đi, trong đầu Giang Tiêu Tiêu vẫn nghĩ mãi về việc Tử Vũ nói Cận Tri Thận đi gặp quản lý cao cấp nước ngoài khí đó, cuối cùng không kìm nén được lòng tò mò của mình: “Tử Vũ, cô biết quản lý cao cấp gì mà khiến Tri Thận đi gấp như thế không?"
Tử Vũ đang lái xe, cũng không ngoái đầu lại mà nói luôn: “Không thể trả lời.”
Nghe đối phương trả lời, Giang Tiêu Tiêu nhíu mày không hài lòng lắm, nhìn mặt của Tử Vũ qua gương chiếu hậu, phát hiện sắc mặt của cô ta cũng không dễ nhìn, giống như phủ kín một lớp băng, làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Bởi vì biết rõ thái độ thù địch của Tử Vũ dành cho mình, cho nên Giang Tiêu Tiêu cũng không định hỏi lại, dứt khoát tự suy nghĩ.
Nào ngờ Tử Vũ lại nói tiếp: “Còn có nhiều chuyện của chủ tịch mà cô không biết lắm, hơn nữa cũng không phải chuyện gì cũng có thể cho tiểu thư cô đây biết được.” Đọc nhanh tại T amlinh2 47
Hiển nhiên Giang Tiêu Tiêu cũng cảm nhận được sự ám chỉ trong lời nói của Tử Vũ, cảm thấy rất bực bội. Ý cô ta nói cứ như cái gì cô ta cũng biết vậy.
Một trận xung đột âm thầm diễn ra trong xe.
Thấy được vẻ mặt khó coi của Giang Tiêu Tiêu, Tử Vũ khá là hả hê.
Cô ta cũng có ngày hôm nay, bình thường giỏi giả vờ vô tội lắm cơ mà?
Tiểu Bảo thông minh tất nhiên cũng cảm nhận được thái độ đầy thù địch của Tử Vũ cùng với sự khó chịu của mẹ, vội an ủi: “Không sao đâu mẹ, chúng ta về hỏi ba cũng được mà"
Thấy con trai mình tri kỷ như thế, Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu bé rồi cười khẽ.
Dù sao cũng cãi vã không vui vẻ, nói chuyện cũng chẳng vừa ý nhau, bởi vậy trong xe không ai nói gì nữa.
Thậm chí sau khi đưa Tiểu Bảo đến lớp, Giang Tiêu Tiêu cũng không để ý đến Tử Vũ nữa. Cô ta ngứa mắt cô, cô chưa chắc cũng vừa mắt bộ dạng và thanh cao của đối phương.
Bởi vì ngồi trên ô tô cũng không có việc gì làm, Giang Tiêu Tiêu dứt khoát nhân lúc rảnh rỗi mở phương án thiết kế của mình ra định làm việc.
Sau khi đến công ty, Giang Tiêu Tiêu không nhìn thấy Cận Tri Thận trong phòng làm việc, nếu là quản lý cao cấp của nước ngoài, vậy bọn họ hắn là đang ở phòng hợp bàn bạc công việc.
Giang Tiêu Tiêu ổn định đến phòng họp xem rốt cuộc là những ai, nhưng khi xoay người lại cô bỗng nghĩ, chắn chắc bây giờ bọn họ đang vô cùng bận rộn, thể là cô đành gạt bỏ ý định này.
Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Cận Tri Thận: Chồng à, anh nhớ ăn gì đó lót dạ nhé.
Không biết có phải vì quá bận rộn hay không mà Cận Trị Thận không nhắn lại cho cô.
Một lát sau, Tử Vũ nhận một cuộc gọi, sau đó đi đến phòng họp.
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu trở nên ảm đạm, chắc chắn lúc này anh ấy bận lắm..
Thời gian trôi qua từng chút một, đã đến buổi chiều từ lúc nào không hay, người hầu trong nhà đưa cơm đến nhưng chẳng ngờ đến bây giờ Cận Tri Thận vẫn chưa lại ăn.
Giang Tiêu Tiêu ăn cơm một mình, để phần của anh trên bàn, rồi lại về bàn làm việc của mình, định vùi đầu vào phương án thiết kế.
Đúng lúc này, giám đốc đến, thấy Giang Tiêu Tiêu ở đây, vội nói: “Cô Giang, tôi có thể nhờ cô giúp một việc được không? Tôi đang có một buổi hẹn với khách hàng về bàn kỹ hơn về phương án thiết kế, nhưng lại không có thời gian, cô có thể đi thay tôi không?”
Dù sao cũng không phải việc gì to tát, Giang Tiêu Tiêu cũng đồng ý.
Giám đốc vô cùng cảm kích, nhanh chóng lấy phương án cụ thể đưa cho cô, bấy giờ mới yên tâm.
Giang Tiêu Tiêu cầm phương án thiết kế rồi ra ngoài, không định chờ Tử Vũ rồi cùng đi.