Hôm sau, mặt trời chưa ló rạng, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Không cần nghĩ cũng biết là Tiểu Bảo dậy sớm, bởi vì biết số phòng nên vội vã tìm đến nơi.
Có lẽ đã có kinh nghiệm rồi tốc độ hai người mặc quần áo cũng nhanh hơn.
Cửa vừa mở ra, Tiểu Bảo xông ào vào ôm lấy Giang Tiêu Tiêu, nói: “Mẹ ơi, khu biệt thự này có phong cảnh bên trên đẹp lắm, em đi ăn cơm dã ngoại với con được không? Con muốn thả diều nữa.”
Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé, khẽ nói: “Được."
Cận Trí Thận ở bên cạnh lại hơi bất mãn, anh cau mày nói: “Tiểu Bảo, con không mời ba đi thả diều cùng à?”
Tiểu Bảo nghe thế cũng cảm thấy có lý, bé ngẫm nghĩ một lúc mới gật đầu, giọng nói mềm mại: “Vậy ba giúp con và mẹ mua thảm dã ngoại, thức ăn và diều được không? Cảm ơn ba!”
Nghe quỷ nít ranh nhà mình nói, Cận Tri Thận lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Cận Tri Dực vừa tới, nghe được đối thoại của hai ba con cũng hớn hở, anh ta và Giang Tiêu Tiêu cười đau cả bụng.
Dẫu sao cũng là yêu cầu của Tiểu Bảo, Cận Tri Thận vẫn làm theo, bởi vì Cận Tri Dực cười nhiều quá nên bị anh kéo đi chuẩn bị đồ đạc.
Trên đường đi, Cận Tri Dực bĩu môi tỏ vẻ bất mãn: “Anh, anh quá đáng quá đấy, không nỡ để chị dâu mệt nên sai sử em làm việc.”
“Anh cũng đi mà.”
Cận Tri Dực không còn gì để nói.
Tuy nói là làm việc nhưng thật ra cũng chỉ là đi chọn đồ, sau đó sai người đưa tới nơi.
Khó có được một lần thư giãn, hơn nữa phong cảnh của khu biệt thự này đúng là rất đẹp, hôm nay mấy người bọn họ chơi rất vui vẻ.
Nhưng ngoại trừ Tiểu Bảo, những người khác đều rất bận, họ cũng chỉ có thể dành ra hai ngày trong lúc bận rộn, hết hôm nay lại phải về thành phố.
Về đến nhà, bà Cận chuẩn bị một bàn thức ăn thật lớn chào đón họ.
Giang Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên, hỏi: “Hôm nay là ngày gì vậy cô? Sao mà làm nhiều món thế a?”
Bà Cận nhìn cô, càng nhìn càng thích, bà nói: “Cháu bước nửa bước vào cửa nhà họ Cận chúng ta, cũng sắp thành con dâu nhà này rồi, như thế không được xem như ngày quan trọng sao?”
Nghe bà Cận nói thế, Giang Tiêu Tiêu lại bắt đầu xấu hổ, cô nhỏ giọng nói: “Cô, cô chú biết rồi ạ.”
“Biết từ sớm rồi, lúc đó có người đăng lên wechat.
Mấy đứa cũng thật là, chuyện lớn như thế cũng không báo cho hai ông bà này.
Tuy bà Cận thoạt nhìn có vẻ oán trách, nhưng khi nói câu này bà lại cười.
Cận Tri Thận sợ mẹ mình hiểu lầm nên giải thích: “Mẹ, đều là chủ ý của con, cũng coi như là một niềm vui bất ngờ cho nên mới không báo trước."
“Được rồi, được rồi, các con vui là được.
Đừng đứng đấy nữa, mau ăn cơm thôi.”
Mấy hôm nay trì hoãn quá nhiều việc, thế nên ăn cơm xong hai anh em nhà họ Cận đi đến công ty ngay lập tức.
Giang Tiêu Tiêu nghỉ ngơi vài ngày cũng thấy đủ rồi, hôm sau bèn theo Cận Tri Thận đến công ty đi làm.
Cận Tri Thận vừa vào văn phòng thì thấy Cận Trị Thận cùng với một người phụ nữ mặc đồ đen đứng chờ sẵn bên trong.
Thấy anh tới, Cận Tri Dực gọi một tiếng “anh”
.
Còn người kia cung kính gọi “Boss”
.
Thấy cảnh này, dù Cận Tri Thận luôn trầm ổn trên thường thường cũng không nén nổi sự ngạc nhiên, anh nói: “Sao cô trở lại?”
Người anh hỏi dĩ nhiên là cô nàng mặc đồ đen, trông cô ta rất quyến rũ, diện mạo cũng vô cùng xinh đẹp và hấp dẫn, chẳng qua gương mặt lạnh tanh mang đến cho người ta cảm giác khó tiếp cận, giống như một mỹ nhân băng giá.
Nghe Cận Trí Thận hỏi, người phụ nữ kia lập tức trả lời: “Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm bận dẫn dụ đám người ở nước ngoài ra nên cử tôi đến đưa đồ.”
Cận Tri Thận gật đầu, nếu thế đối phương bắt buộc phải trở lại.
Ngay sau đó anh sực nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đồ đâu? Cô mang đến chứ?”
Người phụ nữ đó gật đầu, sau đó lấy ra một két sắt, im lặng đưa cho Cận Tri Thận.
Nếu là đồ đưa cho Cận Tri Thận, dĩ nhiên anh biết mật mã.
Anh nhận lấy két sắt và mở ra một cách thành thạo, bên trong có một con chip cùng với một chiếc USB.
Hai thứ này đều được đặt trong hộp một cách trịnh trọng, thoạt nhìn vô cùng quan trọng.
Đương nhiên Cận Tri Dực không có ý kiến gì, hơn nữa Cận Tri Thận cũng lên tiếng, anh ta lập tức gật đầu đồng ý: “Anh yên tâm, chuyện này giao cho em.”
Nhưng không ngờ Tử Vũ có vẻ không vui, cô ta chân chừ giây lát, rồi chủ động nói: “Nếu được thì tôi có thể ở bên cạnh Boss không? Cứ cho tôi chức vị thư ký, tôi làm được.”
Cận Tri Thận nghe cô ta nói vậy thì trâm tư, dù sao bây giờ Giang Tiêu Tiêu cũng đang làm việc trong văn phòng chủ tịch, anh sợ gây ra hiểu lầm không cần thiết.
Anh nhìn Tử Vũ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Thế cũng được, vậy cô đi thu dọn đi, xong thì đến thẳng đây luôn.”
Nói xong anh liếc mắt ra hiệu cho Cận Tri Dực, đối phương hiểu ý, dẫn Tử Vũ đi ra ngoài.
Còn Giang Tiêu Tiêu, cô thích ứng rất nhanh với công ty mới, vốn dĩ nhân viên trong phòng làm việc đều tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, tất cả bọn họ đều rất kiêu ngạo, cảm thấy Giang Tiêu Tiêu chạy cửa sau.
Trong mấy ngày Giang Tiêu Tiêu vừa đến làm việc, ngày nào cũng nghe thấy người ta nói xấu sau lưng.
Nhưng những người khác không ngờ hiệu suất làm việc của Giang Tiêu Tiêu rất cao, hơn nữa xử lý công việc cũng rất chu toàn, chưa đầy một ngày đã khiến bọn họ phải nhìn với cặp mắt khác.
Sáng hôm nay, Giang Tiêu Tiêu vừa vào làm thì thấy có người đứng ở một góc vò đầu bút tai, hình như gặp phải chuyện gì khó giải quyết.
Giang Tiêu Tiêu lại gân, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Đối phương cũng là ma mới, không biết rõ thân phận của Giang Tiêu Tiêu nên không tị hiềm gì cả: “Phương án này tôi suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết sửa chữa kiểu gì, mà hôm nay phải nộp rồi, tôi thật sự bó tay rôi."
Giang Tiêu Tiêu nhìn thì thấy kỳ thực cũng không khó lắm, vì vậy lập tức chủ động câm chuột và bàn phím, chưa tới hai mươi phút đã sửa xong.
Sau khi làm xong, cô còn cố ý chỉ ra những điểm thiếu sót trong phương án đồng thời đưa ra ý kiến sửa đổi.
Chuyện này được lan truyên, tức khắc phòng làm việc náo động, ấn tượng tốt của mọi người về cô tăng lên gấp bội.
Đúng lúc này, có người lén lút bàn tán một chuyện khác.
“Cậu biết gì chưa,trong văn phòng chủ tịch mới có thêm một nữ thư ký xinh đẹp đấy.”
“Thật thế á?”
“Nghe nói là xinh lắm!”