*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến khi hai người bọn họ về đến nhà thì cũng đã muộn lắm rồi.
Giang Tiêu Tiêu sực nhớ Tiểu Bảo, vội vàng giữ một người hầu lại hỏi: nhỏ đâu rồi?”
Người hầu trả lời ngay: “Ngủ rồi ạ”
Có lẽ là do thiên tính của người mẹ, dù con mình ngủ rồi thì không nhìn vẫn không yên †âm, thế là cô liếc Cận Tri Thận một cái, định đến phòng của Tiểu Bảo.
Ai ngờ cái liếc mắt này lại làm Cận Tri Thận không vui, anh dứt khoát xách Giang Tiêu Tiêu về phòng mình.
Tuy nói là xách nhưng anh cũng khống chế sức lực, bảo đảm Giang Tiêu Tiêu không cảm thấy khó chịu.
Giang Tiêu Tiêu bị anh xách lên cũng hơi không thoải mái, trực tiếp tỏ vẻ bất mãn: “Tri Thận anh làm gì thế? Em muốn đi xem Tiểu Bảo ngủ có ngon không mà”
“Người hầu đã nói thằng bé ngủ rồi, bọn họ được mời đến chuyên để chăm sóc trẻ con, chắc chắn sẽ không lừa chúng ta, em cũng nên đi về ngủ với anh thôi”
Nói xong, anh còn nhìn cô bằng ánh mắt tủi thân cứ như ai đó lạnh nhạt với mình vậy.
Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, cô không thể nào.
ngờ được Cận Tri Thận lại ghen ty với cả con trai mình, vì vậy đành phải nói: “Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ mà, em là mẹ nó, đi xem một chút thì có sao đâu.
Trái lại là anh ấy, đến cả con mình cũng ghen được, tin này mà truyền ra ngoài sợ là người ta cười cho thối mũi”
Lần này Cận Tri Thận không thể phủ nhận được, trực tiếp làm lơ nửa câu sau của cô, giống như ngầm thừa nhận sự thật là mình ghen ty và dứt khoát theo nửa câu đầu mà nói: “Thằng bé lớn rồi, nên học cách tự lập thôi, đâu có chuyện lớn tướng rồi mà em còn phải làm nữa”
Giang Tiêu Tiêu vốn định phản bác nhưng lại bị nụ hôn bất ngờ của Cận Tri Thận chặn miệng.
Thế là cô không có lý do gì để trách cứ việc anh nổi máu ghen nữa.
Đêm khuya lạnh lẽo, ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo phủ lên cả thành phố, che lại cái huyên náo của một ngày dài, chỉ còn lại sự yên tĩnh bao trùm khắp không gian.
Ngày hôm sau lại là một ngày nắng đẹp, sáng sớm tỉnh mơ mặt trời vẫn chưa ló rạng mà đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là ông trời con trong nhà dậy sớm, trẻ con trời sinh quậy phá, giờ này thức dậy tự nhiên cũng không yên được.
Giang Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông vẫn ngủ say bên canh, lại nghe âm thanh náo động bên ngoài, cô lắc đầu bất đắc dĩ.
Chắc hẳn Tiểu Bảo không tìm được cô nên sốt ruột đây mà.
Trong lúc cô đang nghĩ cách thoát ra ngoài tìm Tiểu Bảo, cửa phòng bị đập mạnh hai cái rồi mở bật ra, Tiểu Bảo xông vào trong, chỉ vào Cận Tri Thận và nói với vẻ mặt đầy tức giận: “Ba hư, sao ba cướp mẹ của conl”
Cận Tri Thận bị bé gào ngay mặt như thế cũng tỉnh lại, vốn dĩ anh còn cảm thấy bực bội vì bị đánh thức, bỗng thấy là con trai nhà mình, tức khắc không giận nữa.
Hầu gái đuổi theo Tiểu Bảo nói với vẻ áy náy: “Cậu chủ, cô chủ, tôi...”
Giang Tiêu Tiêu xua tay tỏ vẻ không trách cô ấy, sau đó cô quay sang nói với Tiểu Bảo: “Con đến đây, đến chỗ mẹ nào”
Vốn tưởng rằng Tiểu Bảo chỉ chạy đến đây thôi, ai ngờ bé vẫn không thỏa mãn, dứt khoát leo lên người Cận Tri Thận giày vò một phen làm anh buộc phải dậy.
Nhìn điệu bộ ngang ngược của bé, Cận Tri Thận phì cười, bộ dạng này đúng là khá giống anh khi còn bé.
Tiểu Bảo lại như không nhìn thấy anh: “Ba xấu lắm, con muốn ngủ với mẹ cơ”
Nói xong, bé nằm xuống chỗ Cận Tri Thận vừa nằm, tìm một tư thế thoải mái cho mình.
Cận Tri Thận rất bất đắc dĩ, nhưng bị bé quậy như thế anh không còn buồn ngủ nữa, chỉ có thể đứng dậy mặc quần áo.
Giang Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt đắc ý của Tiểu Bảo mà cũng bó tay, đành phải ôm bé, nhỏ giọng nói: “Được rồi, bây giờ còn sớm, con ngủ thêm một lúc nữa đi”
Thật ra, Giang Tiêu Tiêu cũng rất mệt, cơn mệt mỏi của ngày hôm qua vẫn chưa tiêu biến, bây giờ lại dậy sớm, cô cảm giác đầu