*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vận tốc xe đã lên đến một trăm kilomet
một giờ, nhưng dường như Cận Tri Thận
vẫn không vừa lòng, tiếp tục đạp ga tăng
tốc độ.
Vào lúc này, Giang Tiêu Tiêu vô cùng sốt
ruột, dù sao việc này do cô tạo thành, vậy
mà lại để đàn anh gánh chịu, như thế thì
trơ trến quá..
Cô cũng chỉ có thể thầm hy vọng Tri Thận
đến nhanh nhanh một chút.
€ó lẽ lời cầu nguyện của Giang Tiêu Tiêu
ứng nghiệm, ngay lúc đó một bóng người
quen thuộc xuất hiện, cô chưa kịp nói gì thì
đã bị ôm chầm lấy.
Mùi hương quen thuộc trên người Cận Tri
Thận vấn vít nơi đầu mũi, cô chưa bao giờ
cảm thấy yên tâm như bây giờ.
Cận Tri Thận thấy được dáng vẻ hoảng hốt
của cô, trái tim anh như tan chảy, chỉ muốn
nhấn chìm cô vào trong cơ thể mình.
Trái lại Giang Tiêu Tiêu sực nhận ra điều
gì, vội đẩy Cận Tri Thận ra và nói: “Tri Thận,
anh dẫn theo bao nhiêu người? Tình huống
hiện tại có chút phiền phức”
Cận Tri Thận thấy phát hiện sự bất thường,
trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao
lại cần người?”
Bay giờ không phải lúc giải thích những
việc này, Giang Tiêu Tiêu cũng chỉ có thể
tóm tắt sự việc cho anh nghe.
“Vừa nãy chúng em đi gặp khách hàng, đối
phương táy máy chân tay với em, em bèn
đạp ông ta một cú, đàn anh vì bảo vệ em
mà đánh nhau với bọn họ, anh mau đi giúp
anh ấy đi”
Lúc nghe cô nói khách hàng táy máy chân
tay, Cận Tri Thận cau mày, chờ cô nói xong
anh vội hỏi ngay: “Vậy em thì sao? Em có
sao không?”
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Em không sao,
đàn anh vẫn đang ở bên trong, anh mau đi
giúp anh ấy đi”
Giọng nói và nét mặt của cô lộ vẻ nôn
nóng, lo sợ Cận Tri Thận đến muộn thì đàn
anh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến
lúc đó cô phải gánh chịu oan nghiệt nặng
nề.
Tuy Giang Tiêu Tiêu nói mình không sao.
nhưng làm sao Cận Tri Thận yên tâm
được? Anh vần kéo cô xoay tới xoay lui vài
vòng, xác nhận không có vấn đề gì mới yên
lòng.
Thấy anh lo lắng như thế, không hiểu sao
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy rất ấm lòng, cô
có tài đức gì mà được anh trao cho tình
yêu sâu sắc nhường này.
Đợi anh kiểm tra xong, Giang Tiêu Tiêu lại
thúc giục: “Tri Thận, anh khẳng định không
đi giúp đàn anh ư? Em sợ...”
Thật ra, Giang Tiêu Tiêu không chú ý đến
ngay khi cô nói, anh đã đưa mắt ra hiệu
cho Cố Niệm, đối phương cũng hiểu ý, lập
tức đi vào giúp đỡ.
Vì thế Cận Tri Thận hoàn toàn không lo
lắng gì cả, anh từ tốn nói: “Đây là Tiêu Tiêu
của anh ư? Sao lại lo lắng cho người đàn
ông khác mà không thèm quan tâm ông xã
ở trước mặt thế?”
Giang Tiêu Tiêu thấy anh lại ghen thì dở
khóc dở cười: “Tri Thận anh đang nói gì
thế? Vì em nên đàn anh đánh nhau với
người ta, nếu em không quan tâm anh ấy
thì bất nghĩa quá, anh cũng không muốn
em trở thành người như vậy, đúng không?”
Thật ra, Cận Tri Thận cũng chỉ trêu chọc cô
một chút thôi, thấy cô như thế anh đâu còn
tức giận gì nữa, ngay lập tức anh nhẹ
nhàng ôm lấy cô và hôn lên trán cô.
Hành động thân mật bất ngờ của Cận Tri
Thận trước mắt bao người làm cô không
kìm được xấu hổ mà đỏ mặt...
Bộ dạng thẹn thùng của cô quả thật rất
đáng yêu, Cận Tri Thận kiềm chế xúc động
hôn cô, chỉ véo mặt cô một cái và nói nhỏ:
“Em yên tâm, anh bảo Cố Niệm đi vào đó
rồi, em đừng lo lắng. Bây giờ anh phải báo
cảnh sát, việc như thế này để cảnh sát giải
quyết thì tốt hơn là chúng ta âm thầm giải
quyết rất nhiều”
Nghe anh nói vậy, Giang Tiêu Tiêu không
khỏi cảm thấy ảo não, sao cô lại không
nghĩ đến báo cảnh sát nhí? Đúng là ngu
ngốc quá.
Dường như Cận Tri Thận đoán được suy
nghĩ của cô, bèn nhẹ giọng an ủi: “Không
sao, em gặp nguy hiểm có thể nghĩ đến
anh là tốt rồi, còn lại cứ giao cho anh xử lý”
Nói xong, anh gọi điện báo cảnh sát.
Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói, cảm giác an
toàn hơn bao giờ hết.
Giống như dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, cho