*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh ghen vì vợ anh thì có gì sai?”
Nói xong, Cận Tri Thận nắm eo Giang Tiêu Tiêu.
Cách xưng hô của anh làm mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng, cô hờn dỗi: “Ai là vợ anh cơ? Bây giờ chúng ta vẫn chưa kết hôn mà”
Cận Tri Thận nghe thấy vậy, ôm cô vào trong lòng, anh mỉm cười xấu xa.
“Lẽ nào em còn định chạy trốn nữa à? Nhưng mà giờ em không trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh được dâu, anh sẽ không buông tay”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh thế nào.
Nếu anh dám đối xử không tốt với em, chưa biết chừng một ngày nào đó em sẽ hóa bướm bay đi mất”
Tính trẻ con của Giang Tiêu Tiêu nổi lên.
“Anh sẽ không cho em cơ hội bay đi, nhưng.”
Nói đến đây, Cận Tri Thận bỗng dừng lại, nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Anh thật sự không muốn để em làm việc với người khác giới, anh chỉ muốn giấu em ở nhà, như thế thì không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của em”
Giang Tiêu Tiêu bật cười, cô véo má Cận Tri Thận, nói: “Không ngờ đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Cận thị của chúng ta cũng có mặt ngây thơ thế đấy”
Dứt lời, cô nhìn anh chăm chú và nói: “Đợi em làm nốt thời gian này rồi em sẽ cân nhắc nói việc này với đàn anh, chỉ là bây giờ chưa phải lúc.
Dẫu sao trước đó anh ấy từng giúp em, bỏ đi trong lúc anh ấy đang cần em thì không phải tác phong của em”
Nghe cô nói thế, Cận Tri Thận hừ lạnh một tiếng: “Anh ta giúp em trốn tránh anh, thế mà gọi là giúp à? Anh còn chưa tìm anh ta tính sổ đâu, việc này anh không đồng ý”
“Ơ kìa, được rồi mà, tại em hết được chưa nào? Anh khoan dung độ lương tha thứ cho em lần này được không?”
Thấy Cận Tri Thận vẫn làm kiêu, Giang Tiêu Tiêu đành phải tung đòn sát thủ, ngồi trên đùi anh liên tục nũng nịu, thế nhưng anh vẫn không hề dao động.
Giang Tiêu Tiêu thấy làm nũng không có tác dụng, bèn chống hông chỉ vào mặt anh và nói: “Tên lính quèn này, thấy quan trên mà không biết hành lễ, xem ta dạy bảo mi đây!”
Nói rồi cô hôn lên môi anh, bấy giờ anh mới nở nụ cười thỏa mãn.
“Không đáp trả thì thất lễ quá”
Anh dứt khoát đè Giang Tiêu Tiêu xuống, biến nụ hôn thành một cái hôn sâu.
Mấy ngày qua, anh vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Giang Tiêu Tiêu, lần nào cũng dùng nước lạnh dập tắt dục vọng trong cơ thể.
Vợ yêu nằm trong lòng nhưng lại không làm ăn được gì, cảm giác ấy thật sự quá Tồi tệ.
Trời mới biết vừa rồi khi Giang Tiêu Tiêu hôn anh, anh kích động đến mức nào.
Dĩ nhiên Giang Tiêu Tiêu biết Cận Tri Thận chịu đựng biết bao nhiêu vì mình, vì thế vừa rỗi cô mới chủ động hôn anh.
Khi hai người họ hôn đến độ say mê, Cận Tri Thận dừng lại, lo lắng hỏi: “Tiêu Tiêu, thật sự được chứ?”
Giang Tiêu Tiêu không ngờ đến lúc này rồi mà anh vẫn kiềm chế được, suy nghĩ của cô không khỏi trở nên kiên định hơn.
Cô nhìn tình dục phủ kín đôi mắt anh và gật đầu e thẹn.
Được cô đồng ý, Cận Tri Thận cũng không kiềm chế được, anh hôn khóe môi cô, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ nhẹ nhàng”
Hai tiếng sau, Cận Tri Thận mới buông tha Giang Tiêu Tiêu.
Bây giờ Giang Tiêu Tiêu cảm giác cả người đau đớn, nhức mỏi, cô nằm ngay đơ trên giường, không có chút sức lực nào, không nhịn được mà thầm mắng Cận Tri Thận quả thật là cầm thú.
Còn Cận Tri Thận ở bên cạnh vẫn tràn trề sức sống, Giang Tiêu Tiêu liếc xéo anh một cái.
Cận Tri Thận cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của cô thì mỉm cười.
“Nhớ là tối mai không được uống rượu,
- -------------------