*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối đến, Cận Tri Dực vừa ngâm nga vừa trở lại nhà họ Cận, Giang Tiêu Tiêu đang ở trong nhà bếp ló đầu ra trêu: “Khó có được hôm nào cậu hai nhà chúng ta vui vẻ thế này, xem ra tiến triển tốt đấy nhỉ”
Cận Tri Dực vừa nghe lập tức đứng thẳng người, nói năng hết sức đứng đắn: “Chị dâu, chị đừng nói linh tỉnh, em không có ý gì với cô ấy cả”
“Đúng thế đấy, Tri Dực không có ý gì với Thanh Uyển đâu”
Giang Tiêu Tiêu biết Cận Tri Dực chỉ cứng miệng thôi, cô đưa đĩa trái cây trên tay cho anh ta rồi mỉm cười đi ra ngoài.
Cận Tri Dực thuận tay cầm một quả táo lên gặm hai miếng, rồi ngồi cà lơ phất phơ trên ghế sô pha.
Bà Cận nhìn cậu con thứ, không nhịn được mà hỏi: “Có chuyện gì thế? Con có bạn gái à”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười không nói Tiểu Bảo ngồi bên cạnh giành trả lời: “Là cô Tống xinh đẹp đó ạ! Chú thích cô ấy!”
“Tiểu Bảo, cháu đừng có mà nói linh tinh, cẩn thận chú đánh cháu đó!”
Cận Tri Dực bị Tiểu Bảo chọc trúng tim đen, nhất thời không được tự nhiên, làm bộ muốn đánh bé.
Tiểu Bảo lè lưỡi không chút sợ hãi, rồi nhảy vào lòng Giang Tiêu Tiêu.
Bà Cận vừa nghe là cô y tá nọ, trong lòng rối rắm, tuy Tống Thanh Uyển là một cô gái tốt nhưng dù sao cũng không xứng với nhà họ Cận bọn họ.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của bà Cận, muốn trở thành con dâu của bà tất nhiên phải hơn hẳn những người khác ở mọi mặt, nếu chỉ là một ý tá thì có lẽ...
Đang lúc rối rắm, bà Cận ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thiếu gia không đứng đắn của Cận Tri Dực, lửa giận bỗng bùng lên.
Đứa con trai này của bà cái gì cũng tốt, chỉ là không nghiêm túc gì cả, nếu cô nhóc y tá đó có thể quản lý con bà thì cũng là một mối duyên tốt đẹp, đã lớn thế rồi mà cứ như con nít.
Bà Cận tức giận nói: “Nếu có thể làm con ổn định cuộc sống thì đừng nói là y tá, dù là đàn ông mẹ cũng đồng ý luôn”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà bật cười, ngay cả Cận Tri Thận cũng buồn cười, nhìn về phía Cận Tri Dực với ánh mắt đầy thương hại.
Cận Tri Dực nghe mẹ mình nói thế thì cảm thấy căm phẫn bất bình, kêu gào om tỏi: “Mẹ, mẹ bất công quá đấy! Sao mẹ yêu cầu đủ kiểu với anh con mà đến lượt con lại thành đàn ông cũng được, quá là không công bằng!”
Bà Cận nhìn bộ dạng kêu gào của anh ta, rồi lại nhìn gia đình Cận Tri Thận bên kia, bỗng bùi ngùi cảm xúc.
Bà khẽ thở dài: “Cũng không phải là không yêu cầu, trước kia mẹ cho rằng môn đăng hộ đối rất quan trọng, nhưng trải qua nhiều chuyện rồi, cảm thấy tìm một người hiểu con, yêu con là đủ rồi.
Ít nhất cũng phải hòa thuận vui vẻ, nhà chúng ta trước kia hoàn toàn không có tư tưởng ấy, hết thảy phải cảm ơn Tiêu Tiêu, là con bé cho Tiểu Bảo cảm nhận được.
tình thương của cha mẹ một lần nữa, trở thành một đứa trẻ bình thường”
Giang Tiêu Tiêu ôm Tiểu Bảo ngồi xuống cạnh bà Cận, cười nói: “Cô, cô nói thế là coi trọng cháu quá rồi, phải là cháu cảm ơn nhà mình, đã cho cháu một gia đình tốt đẹp như thế này, để cháu được sống một lần nữa”
Bà Cận vui mừng nắm tay Giang Tiêu Tiêu, bỗng nhiên Tiểu Bảo nhảy ra khỏi lòng cô, nói với vẻ tinh ranh: “Không cần cảm ơn ai cả, mọi người nên cảm ơn Tiểu Bảo nè, nhờ có con mà mọi người mới vui vẻ thế mà”
“Phải, phải, phải, đều là công lao của Tiểu Bảo nhà chúng ta, nếu không có Tiểu Bảo thì chúng ta cũng không vui vẻ được như thế này”
“Về sau chúng ta sẽ càng hạnh phúc hơn”
Cận Tri Thận đã ngồi bên cạnh từ bao giờ, ôm Giang Tiêu Tiêu, dịu dàng xoa tóc cô.
Giang Tiêu Tiêu tựa đầu lên vai anh, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Khung cảnh này vẫn luôn chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của cô, không nghĩ tới hôm nay lại trở thành sự thật.
Cô ngẩng đầu lên nhìn gò má của Cận Tri Thận, tầm mắt trở nên mơ hồ.