*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến khi trời sẩm tối, Tiểu Bảo mới đi từ Viện Hải dương học ra, hôm nay bé được chơi thỏa thích, nhưng cũng rất mệt, Cận Tri Thận thấy vậy bèn ôm bé vào lòng.
Cận Tri Dực đi bên cạnh nói với vẻ ngượng ngùng: “Chị dâu, không gạt chị, đây là lân đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ em đi chơi Viện Hải dương học đấy”
“Tôi biết mà, nhìn phát là ra ngay, không chỉ anh và Tiểu Bảo, đến cả anh của anh chắc chắn cũng chưa đi bao giờ”
Nói rồi cô quay sang nhìn Cận Tri Thận, đối phương gật đầu không nói gì.
Công việc thường ngày đã đủ bận rộn, nếu không phải phải đi cùng Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo thì anh nghĩ đời này mình cũng sẽ không đến đây.
Giang Tiêu Tiêu nói xong, Cận Tri Dực lập tức nhìn cô với vẻ kính phục: “Quào, chị dâu, thế mà chỉ cũng đoán được, nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta đi đâu ăn đây, đi cả ngày mệt lắm rồi”
“Mẹ ơi, chúng ta đến chỗ kia đi!”
Tiểu Bảo bỗng chỉ về phía trước với giọng phấn khích.
Giang Tiêu Tiêu nhìn vê phía bé chỉ thì thấy một con gấu bông rất lớn đang đứng trước cửa cửa tiệm phát quà, thảo nào Tiểu Bảo lại bảo muốn đến đó.
“Được, nghe Tiểu Bảo”
Giang Tiêu Tiêu lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt bé, sau đó ba người họ cùng đi đến cửa tiệm kia.
Khi bọn họ đến gần cửa tiệm, mascot gấu bỗng lên tiếng: “Chào mừng quý khách!”
Là giọng của một cô gái, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy khá là quen tai, ngay lúc này Cận Tri Dực đi thẳng đến trước mặt mascot, nhìn chằm chằm đối phương một lúc.
Sao anh ta có thể không nhận ra người này là ai cho được, dứt khoát giơ tay đè đầu mascot gấu: “Tống Thanh Uyển”
Tống Thanh Uyển bị nhận ra, tức khắc cảm thấy xấu hổ, cô ấy không thể làm gì khác hơn là bỏ đầu mascot xuống để lộ khuôn mặt, nhiệt độ trong trong đầu mascot không phải là thứ người bình thường chịu đựng được.
Trên mặt Tống Thanh Uyển đẫm mồ hôi, cô ấy lau qua loa vài cái rồi nhịn mấy người trước mặt mình và lễ phép chào hỏi.
“Chị Tiêu Tiêu, khéo quá, không ngờ lại gặp được chị và mọi người ở đây”
“Ừ, chúng ta có duyên thật đấy”
Giang Tiêu Tiêu cười đáp.
Tiểu Bảo thấy người trong mascot gấu là Tống Thanh Uyển thì cảm thấy hết sức mới lạ, bé chỉ vào cô ấy và hỏi: “Cô xinh đẹp ơi, sao cô lại biến thân được vậy ạ? Còn biến thành bạn gấu bự nữa chứ”
Nghe được giọng của Tiểu Bảo, Tống Thanh Uyển lấy một món quà ở bên cạnh ra đưa cho bé rồi nói: “Đúng rồi, cô còn biết rất nhiều trò hay nữa, đây là một trong số đó.
À phải rồi chị Tiêu Tiêu, sao anh chị lại ở đây?”
Vừa nói, Tống Thanh Uyển vừa gật đầu chào hỏi Cận Tri Thận, anh cũng gật nhẹ đáp lại.
Nhìn cô ấy mồ hôi nhễ nhại, Giang Tiêu Tiêu đưa khăn ướt cho cô ấy, dịu dàng nói: “Bọn họ đến chỗ này chơi, còn em sao cũng ở đây?”
Tống Thanh Uyển bị hỏi, gãi đầu xấu hổ.
“Cuối tuần rảnh nên em đến đây làm thêm”
Cận Tri Dực nghe vậy, không dám tin tưởng, bèn hỏi: “Cô thiếu tiền như vậy cơ à?”
Tống Thanh Uyển trừng anh ta một cái, không biết phải nói gì: “Đương nhiên là thiếu tiền mới đến đây làm chứ, lần trước mua chiếc vòng tay kia đã ngốn hết tiên lương cùng với tiên sinh hoạt trong một tháng của tôi rồi, không đi làm thêm kiếm chút tiên thì tôi phải hít không khí mà sống mất”
Đây chính là chênh lệch giữa người giàu và người nghèo, công tử nhà giàu như anh sao mà hiểu được, nhưng Tống Thanh Uyển cũng không nói những lời ấy ra khỏi miệng.
Cận Tri Dực cứng họng, cũng không nói gì nữa.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn cặp đôi chó mèo này, thấy Tống Thanh Uyển vẫn đổ mồ hôi ròng ròng thì đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy nữa: “Em vất vả quá”