*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cận Tri Thận không nghĩ tới Tiểu Bảo lại có hứng thú với cá, nhưng đúng như đã nói, hình như bé chưa bao giờ được đi tham quan Viện Hải dương học.
Thấy Cận Tri Thận vẫn còn lưỡng lự, Giang Tiêu Tiêu đứng dậy kéo tay anh, nói: “Công việc quan trọng thật, nhưng cũng đừng quên anh là ba rồi, đi chơi với con mình cũng quan trọng không kém”
“Đúng đấy ba à, ba đi với Tiểu Bảo đi mà”
Tiểu Bảo cũng làm nũng thuyết phục anh.
Cận Tri Thận bị một lớn một nhỏ lôi lôi kéo kéo, cũng không thể từ chối được, bèn gật đầu đồng ý.
Được sự đồng ý của Cận Tri Thận, Tiểu Bảo vui lắm, bé hôn lên má anh và Giang Tiêu Tiêu một cái và nói: “Tuyệt quá, sau này Tiểu Bảo có cả ba lẫn mẹ rồi”
Giang Tiêu Tiêu nghe Tiểu Bảo nói thể, trái tim chợt quặn đau, nhìn dáng vẻ vui sướng của Tiểu Bảo cô cảm thấy khổ sở mà không thể nói thành lời.
Cô bế Tiểu Bảo lên và ôm bé thật chặt: “Tiểu Bảo, từ nay về sau mẹ sẽ luôn ở bên con”
Nghe vậy, Tiểu Bảo hôn cô một cái, nói: “Tiểu Bảo biết mẹ sẽ luôn ở bên Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng sẽ mãi ở bên mẹ”
Cận Tri Thận nhìn bâu không khí êm ấp của hai người họ, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, có cô, có Tiểu Bảo mới có được một Cận Tri Thận hoàn chỉnh.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, ngày hôm nay Tiểu Bảo dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi xuống dưới nhà ngồi chờ Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận.
Cận Tri Dực ra khỏi phòng, nhìn thấy Tiểu Bảo đã ăn mặc gọn gàng thì hỏi với giọng nghi ngờ: “Không phải hôm nay là cuối tuần à, Tiểu Bảo định làm gì thế cháu?”
Tiểu Bảo giật giật mũ đội trên đầu, hưng phấn trả lời: “Hôm nay cháu đi Viện Hải dương học chơi với ba mẹ đấy!”
Cận Tri Dực vừa nghe ba người bọn họ sắp đi ra ngoài chơi thì nảy ra một ý, lập tức vê phòng thay quần áo, đúng lúc đó Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu cũng đi ra khỏi phòng.
Vừa thấy Cận Tri Thận, anh ta gào lên: “Anh, chị dâu, em cũng muốn đi chơi với mọi người, ngày nào cũng phải ở nhà uống thuốc bổ, cuộc sống như thế em chịu đựng quá đủ rồi, còn ở nhà nữa là em mọc nấm mất”
Nói rồi anh ta véo mặt mình: “Anh nhìn mặt em béo tròn luôn rồi đây này, nếu không ra ngoài vận động thì đâu có cô gái nào thích một tên mập, em sợ sau này không kiếm được vợ”
Giang Tiêu Tiêu bị anh ta chọc cười, khoác tay Cận Tri Thận, trêu chọc: “Đường đường là cậu hai nhà họ Cận mà lại không có cô nào thích ấy hả? Người khác mà nghe được câu này thì sẽ tạo ra một đống tình địch đấy”
Cận Tri Dực gãi đầu xấu hổ: “Chị dâu, chị đừng đùa em, em nói nghiêm túc đấy.
Em nên đi lại nhiều một chút, coi như giảm cân”
Đúng lúc này, bà Cận đi từ phòng bếp ra, lạnh lùng nói: “Dù sao cũng không kiếm được vợ, cũng đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, ngoan ngoãn ở nhà uống canh đi”
“Không được đâu mẹ! Con muốn ra ngoài chơi!”
Vừa nghe mẹ mình nói thế, tất nhiên Cận