*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ra ngoài, Tống Thanh Uyển ngổn ngang cảm xúc.
Không ngờ những đồng nghiệp gặp nhau sớm chiều lại trảng trợn nói xấu sau lưng cô.
Xem ra cô ấy phải cảm ơn sự việc lần này đã giúp mình nhìn rõ bộ mặt thật của họ.
Sau này chỉ làm đồng nghiệp thôi, không bạn bè gì nữa.
Tống Thanh Uyển cũng không cảm thấy buồn lắm, chỉ là sau này cô không hết lòng đối đãi với bọn họ nữa thôi.
Đêm qua hiếm có dịp cô ấy xõa một đêm, vì uống hơi nhiêu nên hôm nay huyệt thái dương vẫn giật liên hồi.
Tống Thanh Uyển hứng nước võ lên mặt, sau đó lại thử cong khóe miệng, đến khi sắc mặt tươi tỉnh hơn mới xốc lại tinh thần, quay lại làm việc.
“Cô đi đâu thế? Y tá trưởng vừa tìm cô đấy.
Cô đến văn phòng của chị ấy đi”
Một đồng nghiệp thấy cô quay lại thì tên tiếng.
Tống Thanh Uyển gật đầu rồi đi đến gõ cửa: “Y tá trưởng, chị tìm em ạ?”
“Ừ, khoa bên cạnh thiếu người, chị định điêu em qua đó giúp đỡ.
Em có ý kiến gì không?”
Thái độ của y tá trưởng vẫn rất tốt, giọng nói cũng hòa nhã.
Tổng Thanh Uyển thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không ạ”
“Vậy thì tốt”
Y tá trưởng thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu Tống à, chị cũng không giấu giếm.
Chị chuyển em qua đó chủ yếu là vì những lời đồn đại không hay, sợ em không có tâm trạng làm việc, cho nên tránh được thi tránh”
“Em hiểu, cảm ơn y tá trưởng”
Tống Thanh Uyển bình thản đáp, thật ra cô ấy biết nói là đi tránh lời đồn chứ thật ra là để chia tách mình và Cận Tri Dực.
Như vậy cũng tốt, cô ấy không thẹn với lòng nên đương nhiên sẽ không để ý đến những lời lẽ đó.
Có điều cô ấy cũng không thoải mái khi bị người ta chỉ trỏ trỏ bàn tán, cô ấy không phải kiểu người thích tự ngược.
Đã mấy ngày liên tiếp Cận Tri Dực không nhìn thấy Tống Thanh Uyển, mà người tiêm thuốc đổi thành y tá trưởng.
Một hai lần vẫn không có gì nhưng lần nào cũng vậy khiến Cận Tri Dực không khỏi cảm thấy kì lạ.
Sau khi anh ta nhập việc, tất cá mọi việc đều do Tống Thanh Uyển phụ trách.
Bỗng nhiên đổi người có phải là rất vô trách nhiệm không? Tốt xấu gì mình cũng là bệnh nhân của cô ấy, vậy mà không thông báo với mình một tiếng chứ, hừ hừ.
Cậu hai Cận nhìn lên trần nhà, hiếm có lúc nghiêm túc suy nghĩ về một việc.
Y tá trưởng khom người tiêm thuốc cho anh ta, thấy kỳ lạ vì tên cao thủ ghẹo gái này yên lặng, cho nên không kim được ngước nhìn anh mấy lần.
Tiếc là Cận Tri Dực không chú ý.
Y tá trưởng hậm hực, khi rút kim tiêm cô ta cố tình mạnh tay.
Cận Tri Dực hít khí, cuối cùng cũng chịu nhìn cô ta.
“Tôi xin lỗi cậu hai vì đã làm cậu bị đau”
Giọng y tá trưởng dịu dàng lạ thường, còn xen lẫn sự hoảng hốt.
Cận Tri Dực đã tiếp xúc với vô số người, sao lại không nhìn ra chút kỹ xảo này.
Nhưng anh ta lười vạch trần, chỉ nhếch
- -------------------