*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi mới trả lời: “Một người chết, ba người bị thương, nên nhận tôi cũng nhận rồi. Có điều xảy ra một chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Nghi phạm khai ra Giang Tình Tình là người xúi giục gã làm những việc này, nhưng khi đối chất trực tiếp với Giang Tình Tình lại nói là không biết cô ta.”
“Thế tức là sao?” Cận Tri Dực cau mày.
“Tức là Giang Tình Tình mà gã biết cũng không phải Giang Tình Tình mà chúng ta biết." Giang Tiêu Tiêu giải thích,
Cô vừa nói rõ, Cận Tri Dực hiểu ngay: "Cũng có nghĩa là việc này không liên quan đến Giang Tình Tình.”
“Chưa chắc.” Cận Tri Thận lắc - đầu: “Có lẽ có liên quan
Nói đến đây, anh quay đầu sang nhìn Giang Tiêu Tiêu, hỏi dò: “Lúc đó khi Giang Tình Tình đối chất với nghi phạm, em có phát hiện vẻ mặt của cô ta có gì đó khác thường không?”
Giang Tình Tình cố gắng nhớ lại, rồi gật đầu một cách chần chừ: “Hình như là có chút khác thường, nhưng em cũng không chắc chắn lắm.”
Lúc đó Lý Minh nói rất nhiều, nhưng Giang Tình Tình phủ nhận tất cả mọi việc, hơn nữa gã cũng nói chưa từng gặp đối phương.
Vậy Giang Tình Tình mà gã nói rất cuộc là ai?
Cận Tri Dực suy nghĩ một lát, nói: "Vậy là người đứng sau giật dây là một người khác.”
“Tri Dực, chú cho người theo dõi Giang Tình Tình có thấy cô ta tiếp xúc với ai không?” Cận Tri Thận hỏi.
“Không có. Ngoài vợ chồng Giang Chấn ra không còn ai khác, ngay cả Lam Quân Hạo cũng rất ít gặp
Vậy rốt cuộc là ai?
Cận Trí Thận cau mày, rơi vào trầm tư.
Cận Tri Dực nhìn Giang Tiêu Tiêu, hỏi han: “Chị dâu, chị không bị thương chứ?"
"Không. Cảm ơn anh lúc đó đã cứu tôi và anh trai anh."
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích, nếu không nhờ anh ta thì có lẽ bọn họ đã thành vong hồn dưới bánh xe rồi.
“Không có gì, chị không sao là tốt rồi.” Cận Tri Dực cười như một cậu nhóc mới lớn.
Giang Tiêu Tiêu cũng cười đáp lại, không hề phát hiện có gì đó bất thường không lời nói của anh ta.
Trái lại Cận Tri Thận chợt nhận ra, nhìn Cận Tri Dực với ánh mắt suy tu.
“Chị dâu, chị mau về nghỉ ngơi đi, để anh em ở lại với em là được.” Cận Tri Dực nói.
Cô cũng là bệnh nhân, anh ta không dám để cô hỗ trợ chăm sóc mình.
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu cố ý ra vẻ sừng số: “Anh đang đuổi tôi đi đấy à? Tôi giận đấy.”
Cận Tri Dực tưởng thật, vội chối ngay: “Chị dâu, em không có ý đó, chỉ là em...
Ba chữ “lo cho chị” ra đến bên miệng lại nuốt trở vào.
“Chỉ là gì?”
“Chỉ là.." Cận Tri Dực không nhìn thẳng vào mắt cô “Em sợ anh em lại nói em không hiểu chuyện."
Giang Tiêu Tiêu bật cười. “Yên tâm đi, anh của anh sẽ không nói gì anh đầu. Dù sao bây giờ anh
cũng là ân nhân cứu mạng của hai chúng tôi mà."
"Đúng không Tri Thận?” Cô quay sang hỏi Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận gật đầu một cách lạnh nhạt.
“Chị dâu, chị đừng nói thế, em ngại lắm.” Cận Tri Thận nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời sắp tối, vì vậy nhắc lại: “Chị dâu, thật đấy, chị về nghỉ ngơi đi. Có anh em trồng ở đây là được rồi.”
Lần này Giang Tiêu Tiêu không nói gì nữa, cô gật đầu cười: “Vậy được, tôi đi về nghỉ. Anh cũng nghỉ ngơi cho khỏe.
“Tri Thận, em về phòng bệnh trước đây." Giang Tiêu Tiêu nói với Cận Tri Thận.