*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Quân Hạo còn chưa nói hết thì Giang Tình Tình đã cao giọng la ầm lên: "Lam Quân Hạo, anh điên à? Anh muốn em đi đối chất với nghi phạm á!”
“Tình Tình, đây là cách duy nhất chứng minh em vô tội.”
Lam Quân Hạo muốn tiếp tục khuyên nhủ nhưng lại bị cô ta ngắt lời: “Em không muốn! Em đi đối chất chẳng khác nào thừa nhận chuyện này do em làm à?”
“Tình Tình, anh tin không phải em Chúng ta cùng đi, được không?” Lam Quân Hạo nhẹ nhàng khuyên nhu.
“Nếu Giang Tình Tình không muốn đi, chúng ta có thể dẫn nghi phạm đến đây."
Người lên tiếng là Giang Tiêu Tiêu, cô bình tĩnh mà nhìn Giang Tình Tình, trên mặt hiện ra vẻ lạnh nhạt.
Nghe cô nói thế, sắc mặt Giang Tình Tình thay đổi, cô ta trừng cô với ánh mắt căm hận: "Giang Tiêu Tiêu, cô đừng tưởng rằng như thế là có thể định tội tôi.”
Giang Tiêu Tiêu nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Cô không đi là vì chột dạ à? Vì sợ đến lúc đó không giấu giếm được nữa?"
“Không phải!” Giang Tình Tình kích động.
“Vậy cô đi đi.”
“Tôi." Giang Tình Tình nhìn nụ cười nửa miệng Giang Tiêu Tiêu, bỗng chốc bình tĩnh lại. "Được lắm, Giang Tiêu Tiêu, cô đang khích tôi đấy à?”
Giang Tiêu Tiêu không nói gì.
Giang Tình Tình nhìn những người khác trong phòng, gật đầu: “Được, tôi đi. Để tôi xem kết quả không phải tôi làm, mấy người định bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi như thế nào”
Sau đó cô ta nhìn về phía hai cảnh sát: “Tôi đồng ý đi đối chất trực tiếp với nghi phạm.
Giang Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ tự tin của cô ta, quay đầu sang nhìn Cận Tri Thận với vẻ lo lắng.
Cận Tri Thận véo nhẹ lòng bàn tay cô, ý bảo cô đừng nghĩ nhiều.
Cho dù kết quả cuối cùng là gì, chắc chắn Giang Tình Tình cũng tham dự vào chuyện lần này.
Đến cửa phòng bệnh của Lý Minh, Giang Tình Tình chợ dừng lại, cúi đầu, hai tay nắm chặt, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tình Tình.” Lam Quân Hạo gọi thử một tiếng.
Nghe tiếng gọi, Giang Tình Tình quay đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu, hỏi: “Nếu không phải tôi, cô phải xin lỗi tôi, xin lỗi bằng cách tôi cảm thấy vừa lòng.”
Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà mỉm cười: “Giang Tình Tình, cô lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng không phải mình?”
"Không phải tôi làm.” Giang Tình Tình hếch cằm lên, vô cùng tự tin.
Giang Tiêu Tiêu hơi nhăn mày, trong lòng cảm thấy hơi không chẳ chắn, nhưng vẫn nói: “Được, dù cô không tự mình xúi giục thì cũng tham dự vào vụ này đúng không?"
Lúc nói câu này, cô thấy rõ được trên mặt Giang Tình Tình chợt hiện lên vẻ hoảng loạn.
“Dù sao cũng không phải tôi.” RÕ ràng Giang Tình Tình đang chột da.
Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận trao đổi ánh mắt, từ trong mắt nhau có lẽ đã biết được gì đó.
Lúc Lý Minh nhìn thấy Giang Tình Tình, trông gã không có vẻ gì là quen biết đối phương, gã quay đầu hỏi cảnh sát: “Cô ta là ai? Các anh dẫn cô ta đến đây làm gì?”
“Người này chính là Giang Tình Tình, đồng bọn mà anh đã cung khai."
Lý Minh cau mày: "Giang Tình Tình? Không phải, Giang Tình Tình tôi biết không trông như thế này.”
Tuy trong lòng đã có chuẩn bị từ trước nhưng chính tai nghe được Lý Minh nói không phải Giang Tình Tình, lòng Giang Tiêu Tiêu vẫn chùng xuống tận cùng.
Nếu không phải Giang Tình Tình, vậy thì là ai chứ?
Sau khi cảnh sát xác nhận lại nhiều lần, xác định Giang TìnhTình mà Lý Minh nói không phải là Giang Tình Tình thật, nhiều mốc thời gian cũng không giống.
Thế là Giang Tình Tình bị loại khỏi diện tình nghi.
Lúc đi ra ngoài phòng bệnh, Giang Tình Tình khôi phục lại vẻ ngang ngược đắc ý như trước, cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu và nói với giọng điệu trào phúng: “Cô thất vọng lắm nhỉ? Thật là đáng tiếc, muốn hãm hại tôi á, không dễ thế đâu.”
Giang Tiêu Tiêu siết chặt bàn tay, lạnh lùng nhìn cô ta và gần từng chữ: “Đừng vui mừng quá sớm, miễn cho lúc sau khóc cũng không kịp.
Nói rồi cô kéo Cận Tri Thận rời đi.
Giang Tình Tình không cam lòng