*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Tiêu Tiêu kinh hãi, từ trên người Cận Tri Thận bò dậy, vội vàng quay đầu lại thì thấy Cận Tri Dực ngã xuống đất, máu từ từ chảy ra dưới thân anh ta.
"Chuyện gì thế này?"
Giang Tiêu Tiêu trợn to hai mắt, trong mắt cô tràn đầy sự kinh hoàng và luống cuống.
"Tiêu Tiêu."
Nghe tiếng gọi, Giang Tiêu Tiêu quay đầu alij.
"Đỡ anh dậy." Bởi vì vừa làm đệm thịt nên mạnh lên mặt đất rắn chắc, nên Cận Tri Thận chưa định thần lại ngay được.
Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới sực nhận ra, vội vàng đỡ anh đứng dậy.
Cận Tri Thận dắt tay cô đi đến bên cạnh Cận Tri Dực với vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn vết máu trên mặt đất, Giang Tiêu Tiêu vô thức năm chặt tay anh.
Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
Cận Tri Dực được đưa vào phòng cấp cứu.
Qua lời kể của Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu mới biết được thì ra lúc đó tên côn đồ lái xe lao đến, định tông bọn họ.
Chinh Cận Tri Dực xông lên đấy bọn họ ra.
Nhưng bản thân anh ta không kịp tránh né, bị xe quet ngã, đồng thời
chân cũng bị cán gãy.
Lúc đó cô hoàn toàn ở trong trạng thái chết sững, không hề biết xảy ra chuyện gì, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Bây giờ nghe Cận Tri Thận nói, cô mới sợ hãi.
"Đám côn đồ đâu rồi?" Giang Tiêu Tiêu hỏi.
"Một người chết, ba người bị thương, đều đang ở trong bệnh viện, có cảnh sát trông giữ."
Lúc sự việc diễn ra, tốc độ xe rất nhanh, sau khi tông Cận Tri Dực ngã ra thì xe lệch hướng, tên côn đồ muốn đánh tay lái cũng không còn kịp nữa, trực tiếp đâm vào cột đèn giao thông bên đường.
Người lái xe tử vong tại chỗ, ba người còn lại bị thương với mức độ nặng nhẹ khác nhau.
Giang Tiêu Tiêu kìm lòng không đậu mà than thở, tên côn đó kia còn định cầm tiền rồi chạy trốn, nhưng gã không biết Tri Thận và cảnh sát đã sắp xếp người sẵn, bọn họ hoàn toàn không thể chạy ra khỏi thành phố Cẩm.
"Tên kia bị thương có nặng không?" Người mà Giang Tiêu Tiêu hỏi là tên côn đồ bắt mình.
"Không nặng, vẫn còn tỉnh táo."
“Vậy gã có khai gì không?" Giang Tiêu Tiêu sốt ruột truy hỏi.
Cô muốn biết rốt cuộc có phải Giang Tình Tình muốn hạ cô không.
Cận Tri Thận đoán được ý nghĩ của cô, anh trầm giọng nói: "Là Giang Tình Tình."
Một cảm giác không thể nói thành lời bủa vây trái tim, Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy đau xót, vẻ châm chọc hiện rõ trên gương mặt: “Đúng là cô ta thật."
Cô từ từ siết chặt bàn tay, vẻ mặt đanh lại, rốt cuộc Giang Tình Tình muốn làm bao nhiêu việc sai trai nữa mới chịu dừng lại?
“Cô ta thừa nhận chưa?"
“Vẫn chưa tìm cô ta đối chất."
Giang Tiêu Tiêu im lặng một lúc, rồi nói: “Em đi với các anh."
Cô nhất định phải chính tai nghe Giang Tinh Tình thừa nhận mình
đã làm tất cả mọi việc.
Cận Tri Thận gật đầu: “Được."
Trải qua cuộc giải phẫu vài tiếng đồng hồ, cuối cùng Cận Tri Dực cũng được đẩy ra khỏi phòng mổ.
"Tri Dực!"
Ông bà Cận, Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu cùng tiến lên đón.
“Thuốc gây mê tiêm cho bệnh nhân vẫn chưa hết tác dụng.” Bác sĩ nói.
“Bác sĩ à, con trai tôi thế nào rồi? Nó có vấn đề gì không?” Bà Cận vội hỏi.
"Ngoại trừ chân bị thương, phổi hơi xuất huyết một chút, những nơi khác không có gì đáng ngại."
Bà Cận vẫn hết sức đau lòng, nước mắt trào ra không ngừng.
Giang Tiêu Tiêu nhìn cảnh ấy, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu,
Vì cứu bọn họ nên Cận Tri Dực mới bị thương, nói cho cùng vẫn là lỗi của cô.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy rất áy náy, cũng rất tự trách.
Giống như từ trước đến giờ cô chỉ biết gây phiền phức cho bọn họ mà thôi.
Cận Tri Dực được đưa đến phòng bệnh, ông bà Cận trông giữ ở bên cạnh giường.