*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Tiêu Tiêu vừa xây ra chuyện, Cận Tri Dực lập tức báo cảnh sát, đồng thời cũng tạo áp lực để bọn họ nhất định phải mau sớm bắt được tên côn đồ ấy.
Nhưng dù rằng bên cảnh sát đã điều động rất nhiều lực lượng cảnh sát thì vẫn không thu hoạch được gì.
Điều này làm cho cảnh sát và Cận Tri Thận đều tức điên!
“Anh à, thành phố Cẩm lớn như thế, tìm hết mọi ngóc ngách, thiếu điều xốc từng tấc đất lên rồi mà vẫn không tìm được tên đó. Anh nói xem liệu có phải gã biết thuật tàng hình hay độn hổ gì đó không?”
Bởi vì không tìm được tên côn đồ, Cận Tri Dực không nhịn được mà oán giận với Cận Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu ở bên cạnh nghe anh ta nói, nhất thời không kìm được, phì cười. Truyện được đăng tải trên Truyen88.net!
Cân Tri Dực lập tức không vui, quay đầu nói: "Chị dâu, em không nói đùa đầu!"
Giang Tiêu Tiêu thấy anh ta thật sự bực bội, lập tức ngừng cười, an ủi: “Thật ra anh cũng không cần gấp gáp quá, cứ từ từ tìm rồi sẽ tìm được thôi.”
"Từ từ tìm?" Cận Tri Dực nhíu mày, sau đó chỉ vào cô và nói với Cận Tri Thận: “Anh à, anh nghe thấy chưa? Chị dâu bảo em từ từ tim thôi."
Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi nhìn về phía anh ta với ánh mắt lạnh lùng, hỏi: "Chú nghe cô ấy hay nghe anh?”
"Nghe anh." Cận Tri Dực bĩu môi.
Mấy ngày nay, anh ta bị việc này hành hạ đến độ sắp trọc đầu rồi, nếu vẫn không tìm được thì anh ta biến thành trọc thật mất.
Cận Tri Thận rời tầm mắt đi, bình tĩnh phân tích: “Gã vẫn đang ở trong thành phố Cẩm, có thể đang ẩn núp ở một nơi nào đó. Gã sẽ xuất hiện lại.”
"Xuất hiện? Có khả năng ấy à?"
Theo Cận Tri Dực, nếu đối phương đã gây án hai lần liên tiếp thì với tính cách của gã, nhất định phải trốn đi, trốn càng xa càng tốt.
"Gã ra tay với Tiêu Tiêu chẳng qua là muốn báo thù cho đám đồng bọn bị bắt. Lần trước chưa thực hiện được, chắc chắn gã sẽ còn trở lại."
Nói đến đây, Cận Tri Thận sầm mặt, lần này anh tuyệt đối sẽ không để Tiêu Tiêu bị tổn thương một chút nào nữa.
“Vậy em cử thêm vài người bảo vệ chị dâu." Cận Tri Dực nói.
Giang Tiêu Tiêu cau mày, chần chừ nói: “Không... không nghiêm trọng đến vậy chứ?"
Cô cảm giác mình sắp thành động vật cần được bảo vệ, như thế có phải là chỉ cần chưa bắt được thủ phạm thì về sau cô đi đâu cũng phải có vệ sĩ đi theo?
Cận Tri Dực quay sang nhìn cô:
“Chị dâu, dù có nghiêm trọng hay không thì cẩn thận vẫn hơn."
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, điều này cũng đúng.
Sự việc ngày hôm đó quả thật cô không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
"Mẹ ơi!"
Đúng lúc này, một bóng người nho nhỏ nhào về phía Giang Tiêu Tiêu.
Nhưng còn chưa đụng vào cô thì đã bị Cận Tri Thận xách cổ áo rồi đặt xuống chỗ cách giường vài chục cen-ti-mét..
Vừa bị buông xuống, Tiểu Bảo lại muốn bổ nhào lên tiếp.
Cận Tri Thận đành giữ bé lại, quở trách với giọng nghiêm khắc: “Cận Tiểu Bảo!”
Hai mắt Tiểu Bảo đỏ hoe, ngay sau đó bé khóc òa lên.
"Con muốn ôm mẹ mà!"
Bé khóc nức nở, nom rất oan ức.
"Tri Thận, anh..."
Giang Tiêu Tiêu hơi bất mãn trừng Cận Tri Thận một cái, sau đó cô vẫy tay với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con lại đây nào."
Tiểu Bảo nhấc chân lên định đi, nhưng lại nghĩ đến hành động của ba mình vừa rồi, thế là bé nhìn về phía Cận Tri Thận với vẻ sợ hãi.
Cận Tri Thận gật đầu.
Anh chỉ sợ bé đè lên Giang Tiêu Tiêu làm cô đau thôi.
Được ba gật đầu đồng ý, Tiểu Bảo mới dám lại gần.
Giang Tiêu Tiêu lau nước mắt cho bé, mỉm cười dỗ dành: “Tiểu Bảo, đừng khóc. Khi nào mẹ khỏe rồi con muốn thế nào cũng được, được không?"
“Dạ.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
"Tiểu Bảo ngoan quá." Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé đầy hiền dịu.
Sau đó Cận Tri Thận và Cận Tri Dực cùng rời đi, còn Tiểu Bảo muốn ở với mẹ mình nên ở lại.
Có Tiểu Bảo ở bên, Giang Tiêu Tiêu không hề cảm thấy nhàm
*