*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Em thích thật chứ? “Ừm!”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh.
Cận Tri Thận cất điện thoại đi, cầm tay cô: “Chúng ta lên tầng xem đi."
Giang Tiêu Tiêu thật sự thích căn nhà này, nhất là khi đứng trên ban công tầng hai, gió biển phả vào mặt, đập vào mắt là mặt biển mênh mông, niềm hân hoan trào ra trong lòng phủ kín gương mặt, cô cười không khép được miệng.
"Em thật sự rất thích nơi này."
Cô quay đầu, đôi mắt xinh đẹp nhuốm sắc màu vui sướng mà tỏa sáng lấp lánh, đẹp đẽ khôn cùng.
Cân Tri Thận mỉm cười dịu dàng: "Em thích là được rồi."
"Cảm ơn anh.”
Giang Tiêu Tiêu tựa đầu vào vai anh, bây giờ cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Cận Tri Thận giơ tay ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Nếu em thích thì cả nhà chúng ta dọn đến đây ở luôn.”
“Dọn đến đây ư?”
"Ừ."
Giang Tiêu Tiêu cau mày, nơi này tốt thì tốt thật, nhưng cách thành phố xa quá.
Hàng ngày anh còn phải đi làm, Tiểu Bảo cũng phải đi nhà trẻ, như thế khá là bất tiện.
"Hay là cuối tuần đến đây ở đi.”
Giang Tiêu Tiêu nói.
Cận Tri Thận cười: "Nghe em hết."
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười với anh, sau đó chuyển tầm mắt ra mặt biển xa xa, cô hơi ngửa mặt lên, hưởng thụ gió biển phất qua mặt.
Đến hơn mười hai giờ đêm, bọn họ mới trở lại nổi thành, dự định ngày mai là cuối tuần dẫn Tiểu Bảo cùng nhau đến đây.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Cận Tri Thận có một cuộc họp lâm thời, cho nên bảo tài xế trong nhà đưa Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo đến biệt thự bên bờ biển trước.
“Đi chơi thôi!”
Vừa nghe được đi biển, Tiểu Bảo reo lên.
Nhưng ngay sau đó bé yên lặng.
Bé nghiêng đầu, tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Giang Tiêu Tiêu đang sắp xếp hành lý cho hai ngày, bỗng không nghe thấy tiếng của Tiểu Bảo nữa bèn ngẩng đầu lên xem, thấy bé bày ra bộ dạng suy nghĩ sâu xa đầy phiền não thì bật cười: “Đang suy nghĩ gì thế?" "Mẹ ơi, con có thể mang theo đồ bơi không? Với cả, với cả con còn muốn mang đồ đắp cát nữa, được không ạ?"
- -------------------