*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầm mắt của Tô Uyển Ương lướt qua lớp bằng gạc bằng bó trên cánh tay Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt cô ta như hiện lên vẻ toan tính, sau đó cô ta vờ tó ra quan tâm, hỏi: “Cô Giang, lâu rồi không thấy cô, cô đi đâu thế?"
Giang Tiêu Tiêu nghĩ đến những gì cô ta nói với Tiểu Bảo, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cô lạnh nhạt nói ra ba chữ: “Đi công tác."
"Thì ra là đi công tác à.”
Tô Uyển Ương ra vẻ sực hiểu, rồi cười híp mắt, nói: “Tôi còn tưởng là cô và Tri Thận cãi nhau nên chia tay rồi chứ."
Giang Tiêu Tiêu khẽ nhãn mày, cô bỗng mỉm cười: “Cô Tô thất vọng lắm nhỉ?"
Tô Uyển Ương sửng sốt, ngay sau đó cô ta hiểu ra, suýt không duy trì được nụ cười trên mặt.
Vốn dĩ cô ta định khiến Giang Tiêu Tiêu khó chịu, nào ngờ cô nhanh mồm nhanh miệng, biết đánh trả.
“Đương nhiên là không rồi. Chẳng qua trong khoảng thời gian cô không có ở đây, cô Tần cứ tác hợp Tri Thận và Lý Viện Viện mãi thôi, thế nên tôi nghĩ cô và anh ấy chia tay rồi."
Cô ta mỉm cười nhắc đến việc này, làm cho người khác không cảm thấy có vẻ cố ý, nhưng sự thật là cô ta cố ý.
Giang Tiêu Tiêu cười: “Cô Tô, cảm ơn cô hôm nay đã để đây thăm tôi, nếu không còn việc gì khác thì mời cô về cho. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Nói thật cô không muốn lãng phí thời gian với những người không đâu, huống chi là loại người không đâu không có ý tốt này!
Có lẽ không ngờ cô sẽ đuổi khách nhanh như vậy, Tô Uyển Ương đứng hình vài giây rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, cô ta mất tự nhiên, nói: “Nếu cô Giang phải nghỉ ngơi thì tôi không quấy rầy cô nữa."
Dứt lời, cô ta xoay người đi ra ngoài.
Giang Tiêu Tiêu nhướng mày kinh ngạc, đi dứt khoát thế à?! Cô còn tưởng đối phương sẽ mặt dày mày dạn không đi chứ?
"A, đúng rồi!"
Lúc sắp đi đến cửa, Tô Uyển Ương dừng lại, quay đầu cười hỏi: “Cô Giang, có chuyện này tôi nghĩ mãi không ra, không biết có thể hỏi cô được không?"
"Chuyện gì?"
"Tôi không hiểu là làm sao cô lại trở về đúng lúc như vậy? Tiểu Bảo bị bắt cóc thì cô trở về, chuyện này có phải trùng hợp quá rồi không?"
Giang Tiêu Tiêu cau mày: “Thế nên? Cô muốn nói gì?
Tô Uyển Ương mim cười rạng rỡ hơn: “Không có gì, chỉ là cảm thấy kỳ lạ quá thôi."
"Không có gì kỳ lạ cả."
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng Tô Uyển Ương.
Cô ta sợ hết hồn, vội quay đầu lại, là Cận Tri Thận.
Tô Uyển Ương lộ vẻ vui mừng, hai mắt cũng sáng rực: “Tri Thận."
"Cô đến đây làm gì?" Cận Tri Thận lạnh lùng nhìn cô ta, vẻ nghiêm nghị dường như không hoan nghênh đối phương.
Tô Uyển Ương không cam tâm, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, dịu dàng đáp: “Em nghe nói cô Giang bị thương nằm viện, nên đến thăm cô ấy."
"Thăm xong chưa?" Cận Tri Thận hỏi.
"Dạ?" Tô Uyển Ương không phản ứng kịp.