*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Cận Tri Thận và cảnh sát chạy đến nơi, vừa hay nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu trúng đạn ngã về trước.
Khi nhìn thấy người kia chính là Giang Tiêu Tiêu, con ngươi của Cận Tri Thận co lại, anh hoảng sợ, hô to: "Tiêu Tiêu!"
Sau đó tức tốc chạy đến gần.
Tên bắt cóc thấy cảnh sát xuất hiện, cũng không quan tâm đến đứa trẻ và Giang Tiêu Tiêu nữa, gã lập tức co cẳng chạy trốn.
“Đứng lại!" Cảnh sát đuổi theo.
"Tiêu Tiêu!"
Cận Tri Thận kịp thời ôm lấy cô mới tránh cho cô và Tiểu Bảo cùng ngã xuống đất.
"Tri Thận..."
Trúng liền hai phát súng, Giang Tiêu Tiêu đau đến mức mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán đẫm mồ hôi.
Cô vội vàng đẩy Tiểu Bảo vào trong lòng anh, khóe miệng cô cong lên: “Tri Thận, em cứu Tiểu Bảo ra rồi.”
"Đồ ngốc!"
Dù là một người có lòng dạ sắt đá như Cận Tri Thận, khi thấy dáng vẻ kiên cường nhịn đau của cô, anh cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ họng.
Tiểu Bảo nhìn máu chảy ra trên vai cô, tức khắc khóc òa lên: "Con không muốn mẹ chết!”
Giang Tiêu Tiêu giơ tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé, rồi cố nặn ra một nụ cười trấn an, nói: "Tiểu Bảo đừng khóc, mẹ không sao... ư.."
Động tác giơ tay ảnh hưởng đến vết thương trên vai, làm cô đau đến độ gục đầu xuống, cắn chặt môi.
Đau quá!
Cận Tri Thận thấy thế, lập tức bế cô dậy.
Cận Tri Dực chạy đến, khi nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu được anh ôm trong lòng thì trợn tròn hai mắt đầy ngạc nhiên.
Người bọn họ khổ cực tìm kiếm sao lại xuất hiện ở đây?
"Tri Dực, chăm sóc Tiểu Bảo, anh đưa Tiêu Tiêu đến bệnh viện."
Cân Tri Thận giao Tiểu Bảo cho em trai rồi ôm Giang Tiêu Tiêu rời đi nhanh chóng.
"Tiểu Bảo, sao mẹ cháu lại ở đây?”
Cận Tri Dực định thần lại, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lau nước mắt, nói: “Mẹ đến cứu cháu.”
Cận Tri Dực nhíu mày, chẳng lẽ chị dâu biết việc Tiểu Bảo bị bắt cóc nên cố ý trở lại cứu bé ư?
Nếu vậy thật thì có thể thấy được cô quan tâm Tiểu Bảo đến mức nào.
Nghĩ đến đây, anh ta ngồi xuống đối diện với Tiểu Bảo, hỏi: “Cháu có muốn đến bệnh viện thăm mẹ không?"
Tiểu Bảo gật đầu: “Muốn ạ!"
“Được rồi, vậy chúng ta cũng đến bệnh viện thôi nào."
Cận Tri Dực dắt tay bé đi về hướng Cận Tri Thận vừa rời đi.
Tại nhà họ Cận, ông bà Cận biết được Tiểu Bảo được cứu ra thành công, cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng.
“Cảm ơn ông trời phù hộ! Cảm ơn ông trời phù hộ!”
Bà Cận chắp tay lẩm bẩm.
Ông Cận nghe thấy thế, khẽ cau mày: "Chuyện lần này còn phải nhờ Giang Tiêu Tiêu giúp đỡ, nếu không đâu thể cứu Tiểu Bảo ra thuận lợi được như vậy."
Bà Cận bỏ tay xuống, ngẩn ngơ như đang suy tư điều gì.
"Em đang nghĩ gì thế?"
Thấy bà im lặng, ông Cận đẩy nhẹ bà một cái.
"Không nghĩ gì hết.” Bà Cận tức giận trừng ông, rồi nói: “Đừng tưởng nó làm như vậy là em có thể chấp nhận nó, không có chuyện ấy đâu."
Ông Cận không khỏi cảm thấy tức cười: “Sao em ngoan cố vậy chứ?”
“Không phải em ngoan cố, mà là
có nguyên tắc!"
"Em!"
Nhất thời ông Cận không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể lắc đầu than thở: “Hy vọng em có thể giữ vững nguyên tắc của mình mãi, đừng hối hận đấy.”
“Không phải chứ, ba nó, sao anh nói nghe lạ thế?" Bà Cận nhíu mày: “Mình phản chiến đầy à?"
“Có phải phản chiến hay không thì không biết, nhưng anh nghe bảo con bé Giang Tiêu Tiêu vì cứu Tiểu Bảo mà bị thương, đang ở bệnh viện đấy.”
Ông nói thế làm bà Cận không nén được vẻ tức giận, bà lầu bầu một câu mất tự nhiên: "Đâu có ai cần nó cứu đầu.”
"Hầy." Ông Cận thở hắt ra, rồi cảm thán: “Con bé ngoài trừ gia cảnh hơi phức tạp một chút, chuyện quá khứ thì cũng đã qua cả rồi, thật ra cũng là một cô gái tốt."
Kỳ thực bà Cận cũng biết Giang Tiêu Tiêu không tệ, nhưng việc cô từng sinh con vẫn luôn là khúc mắc khó giải quyết trong lòng bà.
Ông Cận thấy bà không nói nữa, bèn vỗ vai bà: "Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nên bảo nhà bếp chuẩn bị canh bổ máu, chúng ta đến bệnh viện xem sao.”
Dù thế nào thì việc Giang Tiêu Tiêu cứu Tiểu Bảo cũng là sự thật.
Về tình về lý, bà cũng nên cảm ơn người ta.
Bà Cận gật đầu: "Được, vậy tôi đi."
Giang Tiêu Tiêu được đưa đến bệnh viện, bởi vì mất máu quá nhiều nên đã hôn mê.
"Có ai không! Bác sĩ, bác sĩ!"
Cận Tri Thận ôm cô chạy ngay vào phòng cấp cứu, trông anh vừa, hoảng hốt vừa sốt ruột nào còn sự bình tĩnh và quyết đoán khi bàn chuyện làm ăn.
Giang Tiêu Tiêu được đưa vào phòng mổ.
Cận Tri Thận nhìn chăm chăm vào cửa phòng mổ, giọng nói của cô vang lên bên tai anh.
"Trị Thận."