*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắt cóc? Cận Tri Thận cau mày, Cận Tri Dực cũng có suy nghĩ giống anh.
Một đứa bé mới chỉ năm tuổi mà biết bao người đi tìm, sắp lật tung thành phố Cẩm lên một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là bị người ta mang đi.
Về phần bị bắt cóc hay có ai đó tốt bụng thu nhận thì khoan hãy bàn đến.
“Anh, anh nói gì đi!”
Ở đầu dây bên kia, Cận Tri Thận hét ầm lên.
Anh hoàn hồn, rồi trâm giọng, nói: “Đi tìm tiếp đi, nếu như vẫn không tìm được thì báo cảnh sát”
“Nhưng chưa quá hai mươi tư tiếng đồng hồ, cảnh sát sẽ thụ lý ư?”
“GQó”
Cận Tri Thận cúp điện thoại, ánh mắt u ám nhìn vê phía trước, nếu như là bị bắt cóc thì chắc hẳn giờ này bọn bắt cóc phải gọi điện thoại đến rồi.
Khoảng mười giờ tối, điện thoại nhà họ Cận bỗng reo chuông, làm ông bà Cận giật nảy mình.
“Đã muộn thế này rồi còn ai sẽ gọi đến thế?”
Bà Cận buồn bực, lẩm bẩm.
Quản gia đã đi đến nghe máy: “Xin chào, đây là nhà họ Cận, Xin hỏi là ai đấy?”
“Thằng bé đang ở trên tay bọn này, muốn nó được bình yên vô sự thì mang tiên đến đổi”
Giọng nói âm u vang lên từ đầu dây bên kia tức khắc làm sắc mặt quản gia trắng bệch như tờ giấy, ông ấy trợn tròn mắt nhìn chăm chăm và Cận đang lại gân: “Bà chủ, có...
có chuyện rồi!”
Bà Cận thấy vẻ mặt ông ấy trở nên khác thường, vội vàng cướp điện thoại: “A lô, Tiểu Bảo phải không?”
“Thằng bé đang ở trong tay chúng tôi..”
Ngay lập tức sắc mặt bà Cận trăng bệch, bà kích động, hét âm lên: “Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn làm gì Tiểu Bảo?”
Ông Cận thấy vậy bèn cấp tốc tiến đến: “Sao rồi? Có chuyện gì thế?”
Bà Cận đờ đẫn đặt điện thoại xuống, trong đầu văng vắng lời nói của đối phương.
“Hiện tại đứa bé vẫn an toàn, chúng tôi chỉ muốn tiền.
Chỉ cân tiên đến tay, thằng bé sẽ trở về bình yên vô sự.
Trái laij, ha ha, bà hẳn phải biết nó sẽ có kết cục gì.
Nhớ lấy, tuyệt đối không được báo cảnh sát, bằng không mấy người vĩnh viễn đừng mong gặp lại nó.”
“Rốt cuộc là thế nào?”
Ông Cận cuống cuồng hỏi lại.
“Ông chủ, cậu chủ nhỏ bị bắt cóc”
Quản gia đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Bắt cóc?”
Sắc mặt ông Cận thay đổi ngay tức thì: “Sao lại bị bắt cóc chứ? Không phải Tiểu Bảo...”
Ông còn chưa kịp nói hết thì quản gia đã kêu lên: “Bà chủ!”
Cận Tri Thận và Cận Tri Dực hay tin thì ngay lập tức trở về nhà.
Điều bọn họ lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra.
Về đến nhà, bác sĩ gia đình đang kiểm tra cho bà Cận.
“Bà Cận không có gì đáng ngại, chẳng qua là bị kích thích, nhất thời kích động nên
- -------------------