Sau khi từ chức suôn sẻ, Giang Tiêu Tiêu gọi điện đặt taxi tới đón. Khi tài xế khiêng hành lý lên xe, cô lưu luyến nhìn nơi mình sinh sống mấy năm qua.
Không biết lần này đi đến khi nào mới trở về.
Cô nghĩ tới Cận Tri Thận – người đàn ông dịu dàng luôn đối xử dịu dàng với mình. Trái tim nhói đau.
“Cô gái, tôi cất hành lý xong rồi.”
Giọng nói của tài xế vang lên bên tai, Giang Tiêu Tiêu nhếch môi cười, cụp mắt cất giấu mọi cảm xúc vào đáy mắt rồi xoay người lên xe.
Tạm biệt!
Có lẽ sẽ không gặp lại nữa.
Taxi khởi động, từ từ chạy đi.
Một chiếc xe Bentley màu đen lao vụt qua bên cạnh chiếc taxi, nếu Giang Tiêu Tiêu ngang đầu thì vừa hay có thể nhìn thấy người đàn ông lái chiếc xe đó, Là Cận Tri Thận.
Nhưng cô không ngẩng đầu.
Mà Cận Trí Thận thì tập trung nhìn đường phía trước, hai người cứ như vậy mà lướt qua nhau.
Cận Tri Thận thức trắng đêm, mãi đến gần sáng không chống chịu nổi nữa mới chợp mắt.
Lúc anh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Anh giật mình, Tiêu Tiêu!
Anh chẳng buồn thay bộ quần áo hôm qua ra, lập tức lao ra khỏi phòng.
Suýt nữa thì va phải Cận Tri Dực ở đầu cầu thang.
“Anh à, anh…”
Cận Tri Dực chưa kịp nói gì đã thấy anh trai chạy xuống nhà như một cơn gió.
Anh ta ngây người giây lát nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, vội vàng đuổi theo.
Tới khi anh ta đuổi theo ra ngoài thì Cận Tri Thận đã lái xe ra rời đi rồi.
Cận Tri Dực bĩu môi, chẳng cần hỏi cũng biết anh trai muốn đi tìm Giang Có điều không biết Giang Tiêu Tiêu có chịu gặp anh trai mình không.
Cận Tri Thận lo lắng bất an, mí mắt phải giật không ngừng như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Tối qua Tri Dực nói hãy cho Tiêu Tiêu thời gian bình tĩnh lại, cho nên anh mới nhẫn nhịn không đi tìm cô.
Bây giờ anh hối hận rồi, lẽ ra tối qua anh nên đến gặp cô và nói với cô rằng không sao đâu, anh không để ý tới quá khứ của cô.
Nghĩ đến đây, anh đạp chân ga. Anh nôn nóng muốn gặp cô, muon bày tỏ nỗi lòng của mình cho cô biết.
Chiếc Bentley màu đen đậu dưới tòa nhà nơi Giang Tiêu Tiêu sinh sống. Cận Tri Thận xuong xe rồi chay nhanh vào tòa nhà.
Anh tới gõ cửa nhà cô: “Tiêu Tiêu, mở cửa. Anh biết em đang ở trong nhà.”
Trong nhà hoàn toàn im ắng.
Hàng mày kiếm nhíu chặt, anh lại đập mạnh lên cánh cửa: “Tiêu Tiêu, anh là Tri Thận, em mở cửa ra có được không?”
“Chàng trai này.”
Bỗng nhiên một giọng nói già nua vang lên sau lưng anh.
Cận Tri Thận quay đầu nhìn thì thấy ông cụ ở căn nhà đối diện.
“Xin lỗi vì đã làm ồn đến ông.” Cận Tri Thận cứ tưởng mình gõ cửa ầm ĩ quá làm ảnh hưởng tới người ta nên vội vàng xin lỗi.
“Cậu tìm cô gái sống ở đây hả?” Ông cụ hỏi.
Cận Trị Thận gật đầu: “Vâng ạ. Ông ơi, ông có gặp cô ấy không?”
“Con bé chuyển nhà rồi.”
Câu nói của ông cụ như sét đánh bên tai, Cận Tri Thận vội vàng hỏi gặng: “Ông nói gì cơ? Cô ấy chuyển nhà rồi ư?”
“Đúng thế, chuyển nhà từ sáng sớm nay rồi.”
Cận Tri Thận ngồi trong xe, đến giờ anh vẫn còn chấn động vì tin tức Giang Tiêu Tiêu đã chuyển nhà.
Thậm chí cô phải chuyển nhà để trốn tránh anh.
Anh cười cay đắng, lẽ nào cô không tin anh đến vậy?”
“Chết tiệt!”
Cận Tri Thận đấm xuống vô lăng, anh phiền muộn vô cùng. Tối qua anh không nên nghe lời Tri Dực, cho cô thời gian suy nghĩ gì chứ, rõ ràng là cho cô cơ hội chạy trốn.
Đột nhiên, điện thoại của anh đổ chuông.
Là Cận Tri Dực gọi tới.
Vừa bắt máy anh đã nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Cận Tri Dực ở đầu dây bên kia: “Anh ơi tiêu rồi, chị dâu xin nghỉ việc rồi.”
Nghỉ việc?
Không chỉ chuyển nhà mà còn nghỉ việc.
Cận Tri Thận có linh cảm không lành, lập tức cúp máy của Cận Tri Dực rồi gọi cho bệnh viện.
“Xin chào, xin hỏi tình hình của mẹ Giang Tiêu Tiêu thế nào rồi?”
“Anh chờ một lát nhé, để tôi kiểm tra.”
Một lát sau, đầu dây bên kia lại vang lên giọng của y tá: “Mẹ của Giang Tiêu Tiêu đã chuyển viện rồi.”
“Chuyển viện? Lúc nào?”
“Sáng sớm hôm nay.”
Tâm trạng Cận Tri Thận sa sầm, anh hỏi tiếp: “Chuyển tới bệnh viện nào?”
“Chúng tôi không rõ.
“Cảm ơn.”
Cận Tri Thận cúp máy, không nhịn được bật cười, nụ cười đây chua xót. Cô muốn rời bỏ anh hoàn toàn đúng không?
Rốt cuộc cô coi anh là gì?
Là người có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào ư?
Không, anh tuyệt đối không cho phép cô bỏ đi như thết Cận Tri Thận gọi điện cho Cận Tri Dực: “Chú lập tức điều tra xem chị dâu chú đi đâu. Phải tra kỹ sân bay, bến xe, nhà ga cho anh.”
Cận Tri Dực muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe giọng anh trai cực kỳ nôn nóng nên thôi không hỏi nữa.
“Vâng, em điều tra liền.”
Anh ta cúp máy, sau đó cho người đi điều tra.
Cận Tri Thận siết chặt điện thoại, mắt híp lại, ánh mắt u ám. Anh nhất định sẽ tìm được cô.
Người Cận Tri Dực phái ra ngoài đã điều tra tất cả các sân bay, bến xe… nhưng không có kết quả.
Dường như Giang Tiêu Tiêu đã mất tăm mất tích.
“Anh, liệu có phải chị dâu không đi đâu mà chỉ trốn ở nơi nào đó hay không?”
Ngoài giả thiết này ra anh ta không nghĩ ra khả năng khác.
“Điều tra hết rồi chứ?” Cận Tri Thận hỏi.
“Vâng, đã điều tra toàn bộ các bến xe lớn nhỏ rồi nhưng không có ghi chép xuất hành của chị dâu.’ Vì thế Cận Tri Dực mới nghi ngờ Giang Tiêu Tiêu vẫn đang ở thành phố Cẩm.
Sắc mặt Cận Tri Thận tối sầm, đôi mắt sâu thảm như đầm nước sâu làm cho người ta không rõ anh đang nghĩ gì.
Cận Tri Dực thâm thở dài, anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Biết vậy thì đáng ra tối qua mình phải bảo anh trai đi tìm chị dâu.
Nhưng giờ hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.
May mà anh trai trách tội, nếu không anh ta biết tìm chị dâu ở đâu để đền cho anh trai.
EillTnllIDUIC -: Cận Tri Dực đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì có giọng nói đột ngột vang lên làm anh ta giật mình: “Dạ?”
Anh ta nhìn ánh mắt âm u của anh trai, vội gạt bỏ mọi tâm sự: “Anh có việc gì thì anh cứ nói thẳng ra.”
“Chú đã tra rõ chuyện bài viết chưa?”
“Em vẫn đang điều tra. Đối phương là một hacker rất xảo quyệt. Lân nào cũng vậy, hễ gần bắt được hắn là hắn lại biến mất, vậy là những gì làm được đó thành công cốc.”
Cận Tri Thận cười gắn: ‘Kẻ đó viết được bài như vậy chứng tỏ hắn rất hiểu Tiêu Tiêu. Nếu anh đoán không lầm thì hắn là người quen.”
“Em cũng nghĩ vậy. Em sẽ cho người điều tra theo hướng này.”
“Tiếp tục điều tra, nhất định phải tra ra kết quả cho anh.”
‘Ok.
Cận Tri Dực gật đầu rồi bất thình lình đứng bật dậy: “Anh ơi anh định đi đâu thế?”
Cận Tri Thận đi ra ngoài.
“Công ty “Nhưng anh vẫn chưa ăn cơm mà.”
“Không nuốt nổi.”
Cận Tri Dực nhíu chặt mày nhìn bàn ăn còn nguyên món, anh trai đã bỏ bữa suốt một ngày rồi.
Dù là người sắt của chẳng chịu nổi.
Anh ta rất lo lắng, đồng thời cảm thấy Giang Tiêu Tiêu quá nhẫn tâm, quá quả quyết.
Không ngờ cô lại bỏ đi một cách dứt khoát như vậy, chẳng để lại chút manh mối nào.
Rõ ràng là cô không muốn bọn họ tìm được mình.
“Chết tiệt!”
Cận Tri Dực bực bội túm tóc mình, nếu không tìm thấy Giang Tiêu Tiêu thì với tính cách của anh ta, khẳng định anh ấy lại không ăn không uống không ngủ nghỉ cho mà xem.
Vì sức khỏe của anh trai, anh ta nhất định phải tìm được Giang Tiêu Tiêu trong thời gian ngắn nhất.