Vừa về đến nhà là Cận Tri Thận lao thắng lên tầng nhưng không thấy Giang Tiêu Tiêu trong phòng.
Thư phòng cũng không có.
Anh đã tìm hết các phòng nhưng không thấy Giang Tiêu Tiêu.
Anh chợt thấy hoảng hốt, cuống cuồng xuống tầng tìm quản gia hỏi: “Chú Trương, Tiêu Tiêu đầu?”
11 “Cô Giang ra ngoài rồi, cô ấy nói là có việc.”
Ra ngoài ư?
Cận Tri Thận nhíu mày quở trách: “Chẳng phải tôi đã dặn chú phải trông coi cô ấy, bảo cô ấy nghỉ ngơi đàng hoàng sao?”
Thấy anh nổi giận, quản gia vội giải thích: “Tôi có ngăn cản nhưng cô Giang hành động nhanh quá, tôi ngăn cản không kịp.”
Theo lời quản gia nói thì nhất định là cô đi rất vội vàng.
Chắc là vì chuyện bài viết.
Với tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ lại lựa chọn trốn tránh anh. Không được! Anh không cho phép cô làm như vậy.
Cận Tri Thận gọi điện cho Giang Tiêu Tiêu, lần này có kết nối nhưng nhạc chờ vang lên vài giây đã tắt.
Anh gọi tiếp, lại bị dập máy.
Chết tiệt!
Hắn khẽ chửi thề, tiếp tục gọi cho cô.
“Xin thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”
Lần này cô tắt máy luôn.
Cận Tri Thận siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, khuôn mặt điển trai tối sầm tưởng như như sắp nhỏ mực.
Dường như nhiệt độ xung quanh giảm mạnh đột ngột, quản gia nhìn Cận Tri Thận đang sầm mặt mà hối hận xanh ruột.
Biết vậy thì lúc đó mình phải ngăn cản cô Giang bằng mọi giá.
…
Màn đêm buông xuống, quán bar dần đông khách. Giang Tiêu Tiêu uống cạn ly rượu rồi lại lấy thêm cốc nữa định uống tiếp.
“Em đừng uống nữa.”
Lục Tranh ngăn cản cô: “Uống nhiều hại sức khỏe lắm.”
Giang Tiêu Tiêu cũng nghe lời, đặt ly rượu xuống.
“Tiêu Tiêu…”
Lục Tranh đang định cất lời thì điện thoại của Giang Tiêu Tiêu chợt đổ chuông.
Anh ấy liếc nhìn, là Cận Tri Thận gọi tới.
Tâm trạng anh ấy rất phức tạp.
Giang Tiêu Tiêu ấn tắt luôn.
“Sao em không bắt máy?” Lục Tranh rất ngạc nhiên.
“Không cần thiết.” Giang Tiêu Tiêu cắn môi dưới, tiếp đó ngẩng đầu uống cạn ly rượu.
Lục Tranh không ngăn kịp.
Điện thoại lại vang lên lần nữa.
Giang Tiêu Tiêu lại tắt. Cận Tri Thận không bỏ cuộc, tiếp tục gọi đến. Cuối cùng, Giang Tiêu Tiêu tắt máy rồi cất điện thoại vào túi luôn.
Một loạt hành động của cô khiến Lục Tranh càng nghi ngờ hơn, vả lại tâm trạng cô không tốt, vì vậy anh ấy hỏi dò: “Em cãi nhau với anh ta à?”
“Không phải.”
Giang Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, khóe miệng nhếch lên tự giễu.
Nếu cãi nhau thì tốt, chỉ cần xin lỗi là xong.
Nhưng xảy ra chuyện này cô thật sự không biết phải đối mặt Cận Tri Thận như thế nào.
Cô không dám nhận điện thoại từ anh.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy thật chua xót, mũi cay xè, nước mắt suýt tràn mi.
Cô vội nén lại nước mắt, sau đó giả vờ thoải mái: “Anh đừng quan tâm nhiều như vậy, chúng ta uống rượu thôi.”
Nói xong cô lại gọi thêm rượu.
Lục Tranh chau mày, nhìn cô đầy lo lắng: “Tiêu Tiêu, em uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa, sẽ say đó.” “Say ư?” Cận Tri Thận cười khẽ: “Say càng tốt, em đang muốn say đây.”
Say rồi sẽ quên hết tất cả, sẽ không khó chịu nữa.
Cô nâng ly định uống, Lục Tranh vội đè tay giữ cô lại: “Tiêu Tiêu, em có tâm sự phải không?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy nỗi lo lắng trong đôi mắt anh ấy, khóe môi từ từ cong lên, sau đó lắc đầu: “Không ạ.”
“Tiêu Tiêu này, nếu có tâm sự thì em có thể nói với anh, biết đâu anh có thể giúp em.”
Lục Tranh rất lo lắng, cũng rất đau lòng khi thấy Giang Tiêu Tiêu cứ uống hết ly này đến ly khác như vậy.
“Em không sao thật mà.” Giang Tiêu Tiêu nhẹ nhàng gạt tay đối phương ra.
“Tiêu Tiêu…”
“Đàn anh!”
Lục Tranh còn muốn nói tiếp nhưng Giang Tiêu Tiêu ngắt lời: “Em không sao thật mà, chẳng qua tâm trạng không tốt thôi.”
Lục Tranh chăm chú nhìn cô, cuối cùng thở dài, cười bất đắc dĩ: “Được, anh biết rồi.”
Nếu cô không muốn nói thì anh ấy cũng không ép.
“Đàn anh, uống rượu nào!”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười với anh ấy rồi uống một hơi hết ly rượu.
“Em uống từ từ thôi.”
Lục Tranh ngồi bên khuyên nhủ nhưng chẳng có tác dụng gì.
Hình như cô quyết tâm uống say, cứ uống hết ly này đến ly khác.
Cuối cùng, cô gục xuống quầy bar.
Cô say rồi.
“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu…” Lục Tranh vỗ nhẹ lên vai cô.
Nhưng cô không phản ứng.
Anh ấy đành đỡ cô dậy.
“Em, em vẫn muốn uống tiếp!” Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ gay, cô nhắm tịt mắt hổ lên.
Lục Tranh cười bất lực: “Đã say khướt rồi còn đòi uống.”
Anh ấy dìu cô lên xe rồi hỏi: “Giờ em đang ở đầu? Để anh đưa em về.” %3D Giang Tiêu Tiêu vừa nghe thấy phải về nhà thì lắc đầu nguầy nguậy: “Em không về.”
Chắc chắn là Cận Tri Thận đang đợi cô.
Cô không muốn về nhà, không muốn gặp anh.
“Em không muốn về, không muốn về. “Cô thút thít nghẹn ngào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô lại không muốn về nhà như thế?
Lục Tranh đau lòng xoa đầu cô, dịu dàng dỗ dành: “Được, chúng ta không về.”
Cô không chịu về nhà, Lục Tranh đành phải tìm một khách sạn đặt phòng cho cô.
Anh ấy mỉm cười dịu dàng nhìn cô chìm vào giấc ngủ, sau đó bước tới dém chăn cẩn thận giúp cô.
“Ngủ ngon nhé, sáng mai thức dậy mọi chuyện đều qua cả rồi.”
Anh thủ thỉ bên cạnh cô. Lục Tranh thuê căn phòng bên cạnh vì lo lång Giang Tiêu Tiêu ở khách sạn một mình.
Trong khi đó, biệt thự nhà họ Cận bao trùm trong áp suất thấp, quản gia và người giúp việc không dám thở mạnh.
Cận Tri Dực vội vàng chạy tới. Thấy Cận Tri Thận ngồi trong phòng khách, anh ta sải bước đến chỗ anh: “Chị dâu nhận điện thoại chưa anh?”
Cận Tri Thận lắc đầu.
“Sao lại thế?” Cận Tri Dực nhíu mày: “Rốt cuộc chị dâu đi đâu rồi?”
“Ba ơi, mẹ đâu ạ?” Tiểu Bảo vừa chạy từ trên tầng xuống vừa lớn tiếng hỏi.
Cận Tri Thận không trả lời.
Tiểu Bảo thấy sắc mặt ba là lạ, bèn hỏi: “Ba ơi, ba mẹ cãi nhau ạ?”
“Không phải đâu.” Cận Tri Dực nhìn anh trai rồi bế Tiểu Bảo lên: “Mẹ con đang làm việc ở công ty chưa về.”
“Thật ạ?” Tiểu Bảo không tin lắm. “Tất nhiên, chút út lừa con chắc?”
Cận Tri Dực quay sang nói với quản gia: “Chú Trương, chú đưa cậu chủ bé lên tầng đi.”
“Vâng.”
Quản gia đi đến muốn dắt Tiểu Bảo nhưng bé né tránh.
“Cháu muốn ở đây đợi mẹ về.”
Tiểu Bảo ngồi phịch xuống sô pha.
Thấy vậy, Cận Tri Dực dụ dỗ: “Tiểu Bảo ngoan nào, cháu lên tầng đi, chú và ba cháu cần nói chuyện.”
Tiểu Bảo bị anh ta lừa, ngoan ngoãn lên tầng.
Nhóm người giúp việc cũng bị Cận Tri Dực đuổi ra ngoài. Anh ta nhìn anh trai đang sầm mặt, thở dài nói: “Anh, chắc chắn là chuyện này khiến cho chị dâu hoảng loạn, không biết phải đối mặt với anh thế nào. Anh để chị ấy bình tĩnh một đêm đi, mai hẵng tìm chị ấy nói chuyện tử tế.”
Những lời em trai nói Cận Tri Thận cũng hiểu, thế nhưng anh sợ cô vẫn tránh mặt mình. Cận Tri Dực tiến lên vỗ vai anh an ủi: “Anh, anh cứ yên tâm, chị dâu yêu anh mà, sao nỡ rời xa anh chứ?”
Thế ư?
Cận Tri Thận không chắc chắn.