Neu là người khác thì có lẽ Nhưng Lục Tranh quen cô mấy năm, sao lại không nhận ra nụ cười của cô chất chứa cay đăng.
Song cô không muốn nói nên anh ấy cũng không hỏi.
“Mời mọc không bằng tình cờ gặp gỡ! Nếu đã tình cờ gặp nhau thì anh sẽ uống cùng em.” Lục Tranh nâng ly rượu, khẽ nở nụ cười dịu dàng nhìn cô.
Thật ra anh ấy lo rằng một mình cô ở quán bar sẽ gặp nguy hiểm.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười mà không nói gì.
Cận Tri Dực xoắn xuýt cả buổi chiều, cuối cùng quyết định báo cáo sự việc cho anh trai.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh trai mình, anh ấy có quyền được biết.
Nếu hai người chia tay vì chuyện này thì coi như kết thúc mối quan hệ kịp thời.
Sau khi quyết định, Cận Tri Dực lập tức đi tim Can Tri Thận.
“Anh ơi, em có việc muốn nói với anh.”
“Nếu chú xin nghỉ phép thì để mấy hôm nữa hång nói.” Cận Tri Thận đáp mà không ngẩng đầu lên.
Khóe miệng Cận Tri Dực run run: “Không phải xin nghỉ phép, việc này rất quan trọng.”
“Chú thì có việc gì quan trọng chứ.” Cận Tri Thận vẫn không ngẩng đầu, chỉ tập trung chú ý vào giấy tờ trong tay.
Cận Tri Dực nóng nảy: “Là chuyện liên quan đến chị dâu.”
Cận Tri Thận vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến Giang Tiêu Tiêu, bàn tay đang lật tài liệu thoáng khựng lại. Anh ngẩng đầu, hai hàng lông mày lưỡi mác nhíu lại vào nhau: “Chuyện gì có liên quan đến Tiêu Tiêu?”
“Là…”
Đến lúc phải nói ra, Cận Tri Dực lại do dự.
Phải nói thật à?
Nếu như anh trai thật sự để bụng thì chẳng phải mình trở thành kẻ đầu sỏ phá hoại tình cảm của họ sao? Thấy em trai ấp úng mãi, Cận Tri Thận nhíu chặt mày: “Có gì thì nói nhanh lên.”
Cận Tri Dực e dè: “Anh ơi, có người đăng bài trên diễn đàn nội bộ Cẩm Sắt, chưa chắc đã là sự thật…”
“Nói mau!” Cận Tri Thận mất kiên nhẫn.
“Bài viết nói rằng chị dâu từng sinh con.”
Nói xong Cận Tri Dực thở phào, cuối cùng cũng nói ra rồi.
Trong khi đó, Cận Tri Thận sững người.
Tiêu Tiêu từng sinh con ư?
Thấy vậy, Cận Tri Dực lên tiếng: “Anh à, lúc trước em điều tra chị dâu, trong đó có một năm không tra được gì, cực kỳ bí ẩn. Vì vậy em nghi ngờ…”
Anh ta chưa nói hết câu nhưng Cận Tri Thận đã hiểu ý.
Anh nhanh chóng tỉnh táo lại, bình tĩnh nói: “Anh biết rồi.”
Thế thôi à?!
Cận Tri Dực ngạc nhiên nhìn người đàn ông bình tĩnh phía đối diện. “Anh ơi, phản ứng này của anh cứ sai sai thế nào ấy!”
“Hửm?” Cận Tri Thận nhướng mày: “Anh phải phản ứng thế nào mới đúng?”
“Kinh ngạc đó! Sau khi biết chuyện anh phải kinh ngạc mới phải chứ!”
Ngay cả anh ta cũng ngạc nhiên suýt rớt cắm khi nghe tin này.
Cận Tri Thận trầm ngâm chốc lát mới hờ hững bảo: “Thật ra trước đây anh đã lờ mờ đoán được rồi.”
“Dạ?” Cận Tri Dực nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.
Đến chuyện này mà cũng đoán được ư?
Đúng là Cận Tri Thận đã lờ mờ đoán được.
Trước giờ anh rất nhạy bén, có thể nhận ra Tiêu Tiêu có việc giấu mình.
Có nhiều lần Giang Tình Tình muốn nói ra chuyện gì đó nhưng đều bị cô ngăn cản, thậm chí tâm trạng dao động dữ dội.
Chuyện Giang Tình Tình muốn nói chính là chuyện cô muốn che giấu. Hơn nữa, cô đối xử với Tiểu Bảo quá tốt, tốt đến mức người khác hiểu lầm Tiểu Bảo là con ruột của cô.
Có đôi khi anh cảm thấy dường như cô gửi gắm thứ tình cảm nào đó lên người Tiểu Bảo.
Sau khi xâu chuỗi mọi chuyện, anh lờ mờ nhận ra điều gì đó nhưng vì yêu cô nên anh không muốn nghĩ sâu xa hơn.
Nhưng bây giờ, đột nhiên chân tướng bày ra trước mắt, anh không biết phải làm thế nào mới thỏa đáng.
Thấy anh im lặng không biết đang nghĩ gì, Cận Tri Dực thở dài nói: “Thật không ngờ chị dâu lại có đoạn quá khứ ấy.”
Ban đầu anh ta cực kỳ ủng hộ Giang Tiêu Tiêu và anh trai mình thành đôi, nhưng sau khi biết chuyện này anh ta hơi rối rắm.
Không phải là không ủng hộ mà là có cảm giác rất kỳ lạ.
Anh ta lại thở dài thườn thượt: “Anh à, nếu mẹ biết chuyện này thì kiểu gì cũng nổi đóa, không đời nào đồng ý cho hai anh chị ở bên 11 nhau.”
Cận Tri Thận ngước mắt nhìn anh ta phản bác: “Dù Tiêu Tiêu từng gặp chuyện gì thì cô ấy cũng là vợ của anh.”
“Nhưng ba mẹ để ý.”
“Chú đừng quên anh cũng có con với người phụ nữ khác, xem như kẻ tám lạng người nửa cân.”
Câu nói này chặn họng Cận Tri Dực làm anh ta không nói được gì.
Xem ra anh trai không để ý tới quá khứ của Giang Tiêu Tiêu.
Chẳng qua…
“Anh à, nói thì nói vậy chứ người khác không nghĩ vậy. Mấy năm nay có biết bao cô gái muốn làm mẹ kế của Tiểu Bảo, ai cũng rất ưu tú…”
Thấy sắc mặt Cận Tri Thận tối sầm, Cận Tri Dực vội sửa lời: “Vâng, chị dâu cũng rất ưu tú, nhưng chị ấy từng sinh con cho người khác. Chắc chắn là mẹ không chấp nhận chị ấy đâu. Lẽ nào anh muốn kẹt giữa hai người phụ nữ cả đời sao?”
Chỉ mới tưởng tượng về những ngày tháng đó thôi mà Cận Trị Dực đã rùng mình rồi.
Anh ta không chịu nổi đâu. Tuy nhiên, Cận Tri Thận hoàn toàn không để ý vấn đề này.
“Không ai có thể thay đổi quyết định của anh.”
Anh đã tỏ thái độ kiên quyết, Cận Tri Dực biết mình có gì đi nữa cũng vô ích.
“Thôi quên đi, ai bảo anh là anh trai của em chứ, em ủng hộ mọi quyết định của anh.” %3D Cận Tri Thận nở nụ cười như có như không: “Đúng vậy, chẳng phải còn chú ư? Nếu mẹ thất vọng về anh thì vẫn có thể gửi hy vọng vào chú mà.”
Cận Tri Dực nghe anh nói vậy, lập tức trách móc tỏ vẻ bất mãn: “Anh à, em ủng hộ anh, vậy mà anh lại muốn lấy em làm bia đỡ đạn.”
Cận Tri Thận cười khẽ, sau đó bảo em trai im lặng. Anh muốn gọi điện cho Giang Tiêu Tiêu.
Không biết cô đã biết chuyện bài viết được đăng trên diễn đàn công ty hay chưa.
Với tính cách của cô, nếu biết chuyện thì chắc chắn cô lại trốn tránh anh.
Anh gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp mà không được. Cận Tri Thận nhíu mày, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm xấu.
Anh nhìn Cận Tri Dực hỏi: “Đã xử lý chuyện bài viết chưa?”
“Em cho người xử lý rồi.”
Chuyện này gây ảnh hưởng lớn, chắc chắn việc đầu tiên anh ta phải làm là cho người xử lý.
Cận Tri Dực thấy sắc mặt anh trai hơi bất thường, bèn thử dò xét: “Chị dâu không bắt máy hả anh?”
“Anh về nhà đây, chú để ý chuyện công ty giúp anh.”
Cận Tri Thận lấy áo khoác mặc vào rồi sải bước ra ngoài.
Khi đi tới cửa, anh ngoảnh đầu, nghiêm túc dặn dò: “Tốt nhất là chú coi như không biết chuyện này.”
Cận Tri Dực hiểu ý anh, gật đầu đáp: “Anh cứ yên tâm, em biết phải làm thế nào.”
Cận Tri Thận lái xe như bay trên đường, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm con đường phía trước, tay siết chặt vô lăng.
Đến giờ anh vẫn không gọi được cho Tiêu Tiêu.
Điều anh sợ nhất bây giờ là cô đã biết chuyện bài viết. Chuyện cô vẫn luôn che giấu bị người ta vạch trần, nhất định là cô không thể chịu nổi.
Anh chỉ sợ cô lại lựa chọn rời xa anh lần nữa.
Khó khăn lắm cô mới chịu chấp nhận anh, tình cảm giữa hai người ngày càng nồng thắm, anh không cho phép chuyện này phá hoại tình cảm của mình và cô. Anh muốn ôm cô và nói cho cô biết rằng anh không để ý. Anh chỉ cần cô thôi, quá khứ của cô ra sao cũng không quan trọng.
Nghĩ đến đây, anh đạp mạnh chân ga, tức thì chiếc xe phóng như bay về nhà.