Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 257




Ngay sau đó, Cận Tri Thận đẩy cửa đi vào.

“Anh xả nước xong rồi, em sang tåm đi.”

Giang Tiêu Tiêu vô thức sững sờ nhưng ngay sau đó gật đầu đáp: “Vâng.”

“Tiểu Bảo ngủ rồi à?”

Cận Tri Thận đi tới bên cạnh Giang Tiêu Tiêu hỏi.

Nhắc tới Tiểu Bảo là ánh mắt Giang Tiêu Tiêu bất giác trở nên dịu dàng, Cô gật gù: “Bé vừa mới ngủ.”

Có lẽ là vì sự xuất hiện của Tiểu Bảo vừa hay bù đắp vào chỗ trống tình thương của mẹ trong lòng Giang Tiêu Tiêu.

Lần nào nhắc tới Tiểu Bảo cô cũng cong môi cười.

“Hôm nay bé rất ngoan, không quậy phá tí nào.”

“Cảm ơn em.”

Đột nhiên Cận Tri Thận cảm ơn Giang Tiêu Tiêu.

Cô sửng sốt, đờ ra một hồi.

“Xem anh nói kìa.” Giang Tiêu Tiêu mất tự nhiên: “Chẳng phải anh đã nói… bây giờ Tiểu Bảo cũng là con trai của em sao! Cảm ơn gì chứ…”.

Giọng Giang Tiêu Tiêu nhỏ dần rồi mơ hồ không rõ, nghe có phần rầu rĩ.

Thế nhưng Cận Tri Thận lại nghe thấy rõ mồn một, ánh mắt đong đầy ý cười.

“Ừm, em mau tắm đi!”

“Vâng.”

Thật ra bây giờ Giang Tiêu Tiêu đã ngầm thừa thận vị trí của Cận Tri Thận và Tiểu Bảo rồi, chẳng qua cô chưa quen mà thôi.

Trong phòng tắm. Tiếng nước chảy rào rào.

Bởi vì đang bị thương nên Giang Tiêu Tiêu hết sức cẩn thận.

Song cẩn thận cỡ nào nước vẫn bắn vào lưng.

Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, cố nhịn đau tắm cho. xong, sau đó lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương.

Khi bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương có cảm giác mát lạnh, quả nhiên đỡ nhau hơn lúc nãy rất nhiều.

Có điều Giang Tiêu Tiêu thử đủ kiểu mà vẫn không với tới vết thương ở lưng.

Trong lúc cô đáng không biết phải làm sao, Cận Tri Thận bước vào phòng.

“Em bôi thuốc xong chưa?”

Cận Tri Thận đi từ ngoài cửa vào.

Vì sự xuất hiện của anh mà phòng tắm trở nên chật hẹp, không khí cũng ấm lên theo.

Giang Tiêu Tiêu hét lên theo phản xạ tự nhiên: “Á!”

Cô vội lấy khăn tắm che trước ngực, gò má đỏ bừng lên: “Anh… sao anh vào được vậy?”

Cận Tri Thận cũng không ngờ mình gặp phải tình huống lúng túng thế này, anh cũng ngẩn ra thoáng chốc: “Anh sang đây bôi thuốc giúp em.

Anh nhìn thoáng qua làn da trắng nõn nà của Giang Tiêu Tiêu, không kìm được suy nghĩ đen tối, yết hầu trượt lên trượt xuống. 4 Giang Tiêu Tiêu vốn định từ chối theo bản năng nhưng rồi cô lại nghĩ tới vết thương sau lưng nên hơi do dự.

“Em… em bôi những chỗ khác rồi.”

“Chỉ còn ở sau lưng thôi, vì em không với tới.”

Cận Tri Thận nhận thuốc mỡ, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại: “Để anh giúp em, quay lưng lại đây.”

“Vâng.”

Ngón tay thon dài của anh lướt trên lưng Giang Tiêu Tiêu không ngừng, đầu ngón tay mát lạnh khiến Giang Tiêu Tiêu cảm thấy tê tê khó nhịn.

Mặc dù cô đã che khăn đằng trước rồi, nhưng sau lưng vẫn để trần.

Cô tưởng tượng tư thế của hai người lúc này, hai má đã đỏ đến rỉ máu.

“Xong… xong chưa anh?”

Giang Tiêu Tiêu thúc giục.

Cận Tri Thận gật đầu. Anh nhìn tấm lưng chằng chịt vết thương của cô mà đáy lòng run rẩy, có cảm giác khó nói lên lời.

Anh khom người hôn lên vết thương nổi bật nhất trên lưng cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Chắc là những vết thương này đau lắm…

Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được hành động của anh, cơ thể cô cũng run rẩy.

Cận Tri Thận muốn làm gì?

Bỗng dưng cô hơi căng thẳng, toàn thân cũng căng cứng theo.

Cận Tri Thận bật cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da cô. Anh thì thâm: “Thả lỏng nào, anh chỉ bôi thuốc thôi, không làm gì em đâu.”

Giang Tiêu Tiêu ngượng ngùng hắng giọng, từ từ thả lỏng.

Cận Tri Thận buồn cười.

Cô nàng này coi anh là kẻ bộc phát thú tính hả?

Anh vừa thoa thuốc cho cô vừa nói: “Anh đã hứa không chạm vào em thì sẽ giữ lời.”

Vành tai Giang Tiêu Tiêu đỏ ửng, cô đang định gật đầu nhưng ai dè Cận Tri Thận lại nói sang chuyện khác: ‘Mặc dù không được chạm vào em nhưng vẫn hôn em được.”

“Hả?”

Giang Tiêu Tiêu ngớ người, chưa kịp tỉnh táo lại đã bị hôn môi.

Cô trợn to mắt vì kinh ngạc, vẻ mặt hoảng hốt.

Người đàn ông nói bằng giọng dụ dỗ: “Nhắm mắt nào.”

Dứt lời anh lại len lỏi chiếm đoạt khoang miệng cô.

Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn, đầu óc trống rỗng, cả người yếu ớt dựa vào lòng anh.

Cuối cùng, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc hùa theo anh.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mãi đến lúc Giang Tiêu Tiêu cảm thấy không khí trong phổi đã cạn kiệt, sắp hết hơi không thở nổi nữa thì Cận Tri Thận mới thả cô ra.

Cô thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng.

Gương mặt xinh xắn yêu kiêu.

Cận Tri Thận vẫn chưa thỏa mãn, chỗ nào đó bắt đầu có phản ứng sinh lý rõ rệt.

Anh sợ mình không kìm chế được, vội hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Anh về ngủ đây. Bôi thuốc xong rồi, em cũng ngủ sớm đi.”

Giang Tiêu Tiêu ngượng ngùng gật đầu: “Vâng.”

Sau đó, Cận Tri Thận xoay người rời đi.

Hôm sau, Giang Tiêu Tiêu dậy sớm.

Từ trước tới giờ cô không có thói quen ngủ nướng, sống ở nhà họ Cận cô càng không dậy trễ.

Ban đầu cô muốn dậy xem có gì cần làm hay không.

Nào ngờ khi cô xuống nhà đã thấy bữa sáng dinh dưỡng phong phú sắp sẵn trên bàn ăn.

Thấy có nhiều món như thế, Giang Tiêu Tiêu líu lưỡi không nói nên lời.

“Nhiều món thế này ăn sao hết?”

Quản gia mỉm cười đáp: “Cũng không nhiều lắm.”

“Cậu chủ đã dặn chúng tôi phải chăm sóc cô thật cẩn thận. Trong thời gian này sức khỏe cô Giang rất yếu, vì vậy cậu chủ đã dặn phòng bếp nấu đủ ba bữa một ngày, không được thiếu bữa nào.”

Lời nói của quản gia khiến Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ấm lòng.

Có đôi khi người đàn ông của cô rất biết quan †âm săn sóc.

Giang Tiêu Tiêu cười khẽ: “Bác quản gia; sau này không cần làm nhiều món như vậy đâu, không ăn hết cũng phí.”

“Vâng thưa cô Giang.”

Đúng lúc này, Tiểu Bảo tung tăng chạy từ trên tầng xuống.

“Mẹ ơi, sao mẹ dậy sớm thết”

Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy Tiểu Bảo, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.

“Tiểu Bảo, sau này con đừng chạy lung tung trong nhà, đặc biệt là chạy xuống cầu thang.

Nguy hiểm lắm!”

Trước đây có không ít bảo mẫu từng nhắc nhở Tiểu Bảo điều này.

Nhưng bé phớt lờ, cũng không chịu nghe lời.

Nhưng Giang Tiêu Tiêu nói thì bé ngoan ngoãn gật đầu ra vẻ “con là bé ngoan”.

“Con biết rôi ạ.”

“Sau này Tiểu Bảo sẽ không tái phạm nữa.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu hài lòng,còn xoa đầu Tiểu Bảo.

“Vậy mới là bé ngoan.”

Tiểu Bảo được cô khen, lập tức nở nụ cười ngọt ngào.

Giang Tiêu Tiêu nhìn lên tầng.

Cận Tri Thận vẫn chưa xuống nên cô không ăn †rước.

“Mẹ ơi, hay là mẹ lên gọi ba nhé?”

Gọi Cận Tri Thận?

Giang Tiêu Tiêu lại bất giác nhớ lại hành động mập mờ của hai người tối qua, tức thì khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nhuốm màu đỏ khả nghi.