Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 252




Giang Tiêu Tiêu đang nằm trong lòng anh không hề có phản ứng, vẻ mặt Cận Tri Thận càng lúc càng căng thẳng.

Gần như anh đã dốc toàn bộ sức lực mới xuống tới chân núi.

Mấy nhân viên y tế vội vàng muốn đón lấy Giang Tiêu Tiêu.

Nhưng Cận Tri Thận lạnh mặt, không định buông tay.

Anh bế Giang Tiêu Tiêu lên xe cứu thương rồi ngồi ngay bên cạnh.

Bác sĩ tham gia cứu viện nhíu mày gắt lên: “Phiền anh tránh ra, đừng cản trở tôi chữa trị cho bệnh nhân”

Bấy giờ Cận Tri Thận mới ủ rũ ngồi sang chỗ khác, nhường lại không gian cho bác Sĩ.

Anh chưa bao giờ thấy sợ hãi đến vậy, chỉ sợ cô rời khỏi anh. Anh cứ chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Xe cứu thương đi tới bệnh viện gần nhất rồi dừng lại, sau đó nhân viên y tế nâng Giang Tiêu Tiêu lên xe phẫu thuật.

Anh muốn vào theo nhưng bị y tá ngăn lại: “Thưa anh, đây là phòng phẫu thuật, anh không thể vào trong”

Cận Tri Thận bị chặn ngoài cửa phòng phẫu thuật, không biết tình hình Giang Tiêu Tiêu thế nào.

Cuối hành lang, Cận Tri Dực khập khiễng chạy tới.

“Anh, chị dâu có ổn không?”

Cận Tri Dực cực kỳ lo lắng, bất chấp cái chân bị thương của mình mà chạy xuống núi trước tiên.

“Tiểu Bảo đầu rồi?” Cận Tri Thận nhìn sang bên cạnh em trai nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Bảo đâu cả.

“Ba ơi, Tiểu Bảo ở đây này” Đôi mắt to tròn của bé đỏ hoe vì khóc, khuôn mặt trắng nõn lem nhem nước mắt như mèo hoa. Tiểu Bảo chạy từ chỗ đám con nhà giàu tới, nhào vào lòng Cận Tri Thận.

“Ba ơi, mẹ sẽ chết ư?” Bàn tay Tiểu Bảo níu chặt quần áo của anh.

Thấy Tiểu Bảo sợ hãi như vậy, Cận Tri Thận vô cùng đau lòng, bèn bế bé lên dỗ dành: “Tiểu Bảo con phải tin ma chứ chắc chắn “Tiểu Bảo, con phải tin mẹ chứ, chắc chắn mẹ con sẽ không rời bỏ chúng ta đâu” Cũng không biết anh nói câu nói này để dỗ dành Tiểu Bảo hay an ủi chính mình nữa. Thời gian chờ đợi khiến người ta nôn nóng. Cận Tri Dực lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Anh, anh không biết đâu, trước giờ Tiểu Bảo không chịu gân gũi với người lạ, vậy mà lúc nãy xuống núi đám cậu Lý thay phiên nhau bể thăng bé, thắng bé không hề né tránh”

Mục đích của anh ta là muốn dời sự chú ý của Cận Tri Thận nhưng không ngờ anh nghe xong lại càng đau lòng hơn.

Nếu không phải Tiểu Bảo lo lắng quá thì bé sẽ không để cho người khác tới gần.

Tiểu Bảo ngoan ngoãn như thế khiến Cận Tri Thận rất áy náy vì không chăm sóc tốt cho họ.

Lúc này Cận Tri Dực mới chú ý tới vết thương trên người anh trai, vội nói: “Anh, anh bị thương kìa! Y tá đâu, mau khám cho anh tôi!”

Y tá tiến đến nhưng Cận Tri Thận không chịu để người ta tới gần.

“Không cần phiền phức vậy đâu. Vẻ mặt anh hờ hững, không muốn rời khỏi đây đi xử lý vết thương.

Lỡ như Tiêu Tiêu ra ngoài, anh hi vọng người đầu tiên cô nhìn thấy là mình.

Cận Tri Dực thấy anh bị thương nhiều chỗ cũng nổi cáu: “Anh, anh đừng có cậy mạnh. Nếu không kịp thời xử lý vết thương, chẳng may nhiễm trùng thì sao?”

“Không cần khuyên anh. Một khi anh đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không dao động.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã một tiếng rồi.

Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa ra ngoài. Cận Tri Thận chịu đủ giày vò, tới khi sắp không chịu đựng nổi nữa anh bèn đứng dậy.

Anh muốn tìm người hỏi thăm tình hình của Giang Tiêu Tiêu ngay lập tức.

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Ngay sau đó, giường phẫu thuật được đẩy ra ngoài. Cả người Giang Tiêu Tiêu quấn đầy bằng gạc, hình ảnh này khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Trái tim Cận Tri Thận như thất lại, c bị thương nặng đến vậy ư?

Bác sĩ cũng ra theo, Cận Tri Thận lập tức đi tới hỏi: “Bác sĩ, tình hình cô ấy sao rồi?”

“Phần lớn đều là vết thương ngoài da, trông hơi kinh khủng nhưng may là xử lý kịp thời, bây giờ cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi.

Bác sĩ còn nói thêm: “Bệnh nhân bị chấn động não nhẹ, đề nghị gia đình phải chú ý theo dõi tình hình của cô ấy nhiều hơn.”

Cận Tri Thận ghi nhớ từng điều một, còn xin bệnh viện chuyển Giang Tiêu Tiêu vào phòng bệnh đơn.

Sau khi Giang Tiêu Tiêu được đẩy vào phòng bệnh, Cận Tri Thận túc trực bên giường bệnh của cô.

Bác sĩ nghiêm túc nhìn anh, giọng nói nặng nề: “Vết thương trên người cậu cần được xử lý ngay, đúng lúc tôi cần dặn dò vài điều. Cậu theo tôi qua đây.”

Bác sĩ không biết thân phận của Cận Tri Thận nên mới dám ra lệnh cho anh.

Cận Tri Dực ở bên cạnh trợn to mắt, mà điều quan trọng chính là vẻ mặt Cận Trị Thận vẫn như thường.

Lại còn đi theo luôn.

Cận Tri Thận cũng tò mò đi theo, vết thương ở chân anh ta cũng chưa được xử lý, vì vậy hai anh em mỗi người ngồi một bên giường trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ khám cho bọn họ rồi bảo y tá xử lý vết thương.

Cả hai anh em đều đẹp trai, nhóm y tá không kim lòng được cử nhìn trộm bọn họ.

Cô nào cô nấy đều đỏ mặt vì ngượng ngủng, trong đó có một cô lầu bầu: “Anh bệnh nhân này, anh đẹp trai nhường này, may mà bây giờ cái chân của anh đã được xử lý, nếu không chẳng may bị nhiễm trùng thì e là sẽ thọt đấy.”

Có lẽ cô y tá phân tâm chốc lát, hơi mạnh tay làm Cận Tri Duc kêu oai oái vì đau.

Cận Tri Thận nhíu mày nhìn em trai đầy quan tâm, sau đó lại nhìn bàn chân sưng vù của anh ta.

“Anh ơi, anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em không quen đâu.” Đến lúc này rồi mà Cận Tri Dực vẫn còn ba hoa chích chòe được.

Sau khi xử lý vết thương xong, Cận Tri Thận dẫn lòng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, vừa rồi ông nói muốn dặn tôi điều gì?”

Nếu không phải vì nghe bác sĩ dặn dò thì anh tuyệt đối không rời khỏi phòng bệnh của Giang Tiêu Tiêu vào lúc này.

“Mặc dù vợ anh không bị thương nghiêm trọng nhưng trên đầu mất máu quá nhiều, cần phải ở lại đây vài ngày, ngoài ra cần ăn nhiều đồ bổ máu.” Bác sĩ thấy bọn họ dẫn theo trẻ con nên tưởng rằng Giang Tiêu Tiêu là vợ của Cận Tri Thận.

Cận Tri Thận nghe ông nói vậy cũng không phản bác. Anh ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ, đầu tiên là liên lạc với đầu bếp trong khách sạn của làng du lịch.

Anh bảo đầu bếp nấu ba bữa mỗi ngày kèm các món bổ máu và đưa cơm đúng giờ.

“Tri Dực, chủ về trước đi, anh muốn ở lại đây chăm sóc Tiêu Tiêu.” Cận Tri Dực cũng phải về nghi ngơi chăm sóc vết thương ở chân, vì vậy Cận Tri Thận bắt anh ta về làng du lịch.

Khi Cận Tri Thận trở lại phòng bệnh, Tiểu Bảo đang ghé vào giường bệnh, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Anh vừa bế bé lên giường bệnh thì bà Cận vào phòng, sốt sắng hỏi han: “Tri Thận à, sao các con lại bị ngã xuống núi thế?”