Trong hộp là một chiếc nhẫn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc nhẫn kim cương mà Cận Tri Thận chọn lựa kỹ càng lấp lánh lóa mắt.
Giang Tiêu Tiêu gần chết sững tại chỗ, cô không dám tin màn cầu hôn sẽ xảy ra bất ngờ như thế này.
Cô vẫn còn nhớ ra khung cảnh anh dùng khoen lon đồ uống cầu hôn cô lần trước.
“Xin hỏi, cô Giang Tiêu Tiêu, em có đồng ý lấy anh Cận Tri Thận, cũng chính là anh không?” Có lẽ bởi vì hơi hồi hộp nên khi nói lời cầu hôn, giọng Cận Tri Thận hơi khàn khàn.
Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận vẫn quỳ gối dưới đất với vẻ luống cuống.
Chuyện này diễn ra quá đột ngột…
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần.
Hơn nữa cô chỉ vừa mới hạ quyết tâm yêu đương với anh mà thôi.
Chiếc khoen lần trước còn có thể xem như trò đùa cỏn con, nhưng lần này là nhẫn cầu hôn thật!
Dáng vẻ Cận Tri Thận khi cầu hôn cực kỳ nghiêm túc.
Giang Tiêu Tiêu sững sờ hồi lâu, ấp úng nói: “Em.” Nhưng mà cô chẳng thể thốt nên lời.
Tiểu Bảo nhìn cô đầy chờ mong: “Cô Tiêu Tiêu, cô mau đồng ý ba đi!”
Cận Tri Dực đứng bên cạnh cổ vũ tinh thần: “Chị dâu, đồng ý đi, đồng ý anh ấy đi.”
Trên mặt Giang Tiêu Tiêu phủ kín vẻ rối rắm và do dự, cô vẫn luôn cảm thấy việc này tiến triển quá nhanh.
Cận Tri Thận đợi rất lâu mà vẫn không nghe được câu trả lời của cô.
Anh cảm thấy mình sắp căng thẳng đến mức nghẹt thở rồi, anh hít sâu một hơi, nín hơi nói ra: “Anh biết là quá vội vàng, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Nói rồi anh cầm tay cô lên và lập tức đeo nhẫn vào ngón tay cô: “Không sao, em không cần đồng ý vội, trước tiên đeo chiếc nhẫn này lên đã.”
Ngón tay chợt lành lạnh, Giang Tiêu Tiêu cúi đầu xuống nhìn, chiếc nhẫn đã được đeo lên tay.
Cô dở khóc dở cười, Cận Tri Thận đeo chiếc nhẫn này cho cô chẳng khác nào cho rằng cô đồng ý rồi.
Bấy giờ cô mới nghĩ ra, đồ trang trí trên cây anh đào chắc chắn là tác phẩm của mấy người Cận Tri Thận.
Một vị chủ tịch ngạo ngược như anh mà lại dày công bố trí hiện trường cầu hôn lãng mạn như thế này, đúng là làm khó anh quá.
Tuy cô muốn từ chối nhưng cũng không nỡ lòng nói ra khỏi miệng.
Cận Tri Thận nhìn vẻ mặt của cô, đoán được trong lòng cô cũng đã thầm chấp nhận.
Mặc dù không thể nghe cô chính mồm nói đồng ý có hơi đáng tiếc, nhưng cũng may cô không trực tiếp từ chối.
Anh mỉm cười, bỗng Cận Tri Dực ồn ào: “Anh, chị dâu, chúc mừng hai người, thời khắc quan trọng thể này chúng ta phải chúc mừng cho ra trò chứ nhỉ?”
Cận Tri Dực đã lên kế hoạch xong xuôi, anh ta to giọng: “Chị dâu, mau đến cắt bánh ngọt này!”
Tức khắc mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng, Cận Tri Dực cứ gọi “chị dâu” làm cô xấu hổ cực kỳ.
Còn Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt nghiêm túc: “Ba, vậy là bây giờ Tiểu Bảo có thể gọi cô Tiêu Tiêu là mẹ rồi phải không a?”
Cận Tri Thận ngẩn ra, anh không ngờ Tiểu Bảo còn gấp gáp hơn cả mình.
Nhưng rồi anh vẫn gật đầu ngầm đồng ý, không hề do dự chút nào: “Nhưng con vẫn phải hỏi cô Tiêu Tiêu xem có được gọi như thế không.”
Suy cho cùng vẫn phải tôn trọng ý kiến của Giang Tiêu Tiêu Cận Tri Thận không muốn quyết định thay cô.
Ngay lập tức Tiểu Bảo xoay sang nhìn cô với ánh mắt đầy chờ mong, bé làm nũng: “Mẹ ơi, có được không ạ?”
Chuyện này… hai ba còn này đúng là không có trực tiếp nhất chỉ có trực tiếp hơn, đến cả chiêu tiền trảm hậu tấu cũng sử dụng thành thạo như vậy nữa.
Giang Tiêu Tiêu nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của Tiểu Bảo, quả thật không đành lòng từ chối, thế là cô đành phải đồng ý với gương mặt đỏ bừng.
Bỗng nhiên cô cảm thấy hoảng hốt, cô trở thành người một nhà với Cận Tri Thận và Tiểu Bảo thật rồi ư?
Cô nhìn Tiểu Bảo đang cực kỳ kích động, chợt cảm thấy đau xót, không biết đứa bé kia của cô đời này có thể có cơ hội gọi cô một tiếng mẹ không đây?
“Tiêu Tiêu?” Thấy cô mất tập trung, Cận Tri Thận gọi một tiếng.
Giang Tiêu Tiêu hoàn hồn, rồi cô lấy bánh ngọt trên xe đầy trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Cô cắt miếng bánh ngọt đầu tiên thật cẩn thận và đưa đến trước mặt Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vui vẻ nhận lấy, nói với giọng ngọt ngào: “Cảm ơn mẹ!”
Tay Giang Tiêu Tiêu cầm đao chợt khựng lại, nói thật cô vẫn chưa thích ứng lắm.
Sau đó cô lại cắt vài miếng chia cho hai anh em Cận Tri Thận.
Vừa ăn bánh ngọt xong, Cận Tri Dực rất có sức quan sát mà mang Tiểu Bảo đi, trước khi đi anh ta còn không quên ra sức nháy mắt với Cận Tri Thận.
Anh ta mỉm cười xấu xa, nói một cách khẩn thiết: “Anh à, hai người đừng lãng phí ngày lành tháng tốt này nhé.”
Giang Tiêu Tiêu thấy Cận Tri Dực đùa giỡn linh tinh như thế, không nhịn được mà cười gượng.
Cận Tri Thận cũng không để tâm đến lời nói của anh ta.
Anh nhìn cô đầy thâm tình, rồi dắt tay cô.
Giang Tiêu Tiêu bị Cận Tri Thận dẫn đến suối nước nóng, cô đang nghĩ mình quên mang áo bơi thì một bộ đồ bơi bỗng xuất hiện trước mặt.
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, không ngờ anh lại cẩn thận như vậy, ngay cả đồ vật riêng tư như đồ bơi cũng mang đến giúp cô.
Ở đây, nam và nữ chia nhau ra tắm, mỗi người tắm một bên.
Sau khi đi vào, Giang Tiêu Tiêu ngâm mình trong suối nước nóng.
Độ ẩm của nước vừa vặn, rất thích hợp để người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Cô ngâm trong nước, trước mắt cứ hiện lên cảnh tượng Cận Tri Thận cầu hôn mình, cô không kìm được mà đỏ mặt.
“Xin hỏi là cô Giang Tiêu Tiêu phải không ạ?” Một người ăn mặc quần áo của thợ massage đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Giang Tiêu Tiêu cảnh giác, cô gật đầu một cách chần chừ
“Cô Giang, là thế này, chủ tịch Cận sắp xếp cho cô massage tinh dầu nửa tiếng, mời cô đi theo tôi.” Thợ massage mỉm cười nói.
Giang Tiêu Tiêu đi ra khỏi suối nước nóng, dàn da trắng như tuyết trông càng thêm trắng nõn, mịn màng dưới ánh trăng, ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng không kìm được mà si mê.
Nhưng dường như cô không chú ý đến ánh mắt của những người khác, cô đi theo thợ massage vào phòng.
Cô nằm trên giường massage, chôn mặt mình vào lỗ hổng trên giường.
Thợ massage bôi tinh dầu lên phần lưng trơn bóng của cô, rồi mạnh tay thoa khắp lưng: “Cô Giang, có phải bình thường cô phải chịu áp lực lớn không? Dù bận rộn thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”
Giang Tiêu Tiêu không biết làm sao, đành trả lời một cách vô tư lự: “Công việc mà, sao lười biếng được?”
Kỹ thuật của thợ massage rất tốt, lực xoa bóp thích hợp.
Sau khi massage xong, đối phương lại chăm sóc cơ thể toàn diện cho cô.
Giang Tiêu Tiêu chưa bao giờ được hưởng thụ những thứ này, cô thoải mái đến mức suýt ngủ luôn.
Đến khi làm xong tất cả, cô đi ra ngoài thì Cận Tri Thận cũng vừa lúc đi ra.
Lúc này sắc trời đã muộn lắm rồi.
Cô yên lặng đi bên cạnh anh, bất tri bất giác mới nhận ra mình lại theo vào phòng của anh.
Giang Tiêu Tiêu xoay người định rời đi thì bị anh giữ lại: “Một phòng khác là dành cho Tiểu Bảo và Tri Dực.”
Cô sững sờ, nhất thời không biết làm sao. Giang Tiêu Tiêu quay đầu lại, nhìn rượu vang và bánh ngọt trên bàn.
“Tiêu Tiêu, đây đều là anh tự mình chuẩn bị.” Anh chỉ muốn chúc mừng riêng với cô.
Nhìn cách bố trí vừa lãng mạn vừa ấm áp trước mắt, Giang Tiêu Tiêu giơ tay nhận ly rượu Cận Tri Thận đưa ra.
Khung cảnh tốt đẹp này quả thật khiến cô không đành lòng từ chối.