Trong nhà lớn nhà họ Cận lúc này.
Tiểu Bảo ngồi buồn bực một chỗ, im lặng cầm điện thoại di động chơi trò chơi mà chẳng có chút hứng thú nào.
Bà Cận vẫy tay với Tiểu Bảo, trước nay ở trước mắt bà bé luôn ngoan ngoãn, thế là đặt điện thoại xuống và đi đến chỗ bà.
“Tiểu Bảo, đây là cô Viện Viện, cháu mau chào cô đi.”
Bà Cận nhìn Lý Viện Viện vừa xinh đẹp vừa dịu dàng trước mặt mình, cảm thấy vô cùng hài lòng, ánh mắt bà tràn đầy sự thỏa mãn.
Tuy rằng không muốn nhưng Tiểu Bảo vẫn gọi một tiếng: “Cô Viện Viện.”
Lý Viện Viện đáp lại, thật ra cô vẫn cảm thấy rất khó chịu với việc Cận Tri Thận còn có một đứa con riêng.
Ai bảo Tiểu Bảo là cục vàng của nhà họ Cận, dù cô ta khó chịu đến mức nào thì cũng chỉ có thể ép mình chấp nhận.
Cô ta nghĩ, chờ đến lúc cô ta gả vào nhà họ Cận, có được một đứa con với Cận Tri Thận thì tốt rồi.
Dù trong lòng Lý Viện Viện suy nghĩ những chuyện này thì trên mặt vẫn nở nụ cười ấm áp, cô ta dịu dàng giơ tay lên định sờ khuôn mặt non mịn của Tiểu Bảo.
Nào ngờ Tiểu Bảo không thèm nể mặt cô ta chút nào, bé nghiêng đầu, trốn sang bên cạnh một cách vô tình.
Ngay lập tức sắc mặt cô ta trở nên khó coi, cô ta tỏ ra hết sức lúng túng.
Bà Cận thấy cô ta như vậy, không thể làm gì khác hơn là giải thích ngay: “Từ trước đến giờ Tiểu Bảo luôn không thích bị người khác chạm vào mình. Viện Viện, để sau này hai đứa tiếp xúc nhiều hơn là được.”
Lý Viện Viện chỉ có thể gật đầu, cô ta dẫn lại sự bất mãn trong lòng, lại cố gắng kéo gần quan hệ giữa mình với Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhìn thấu ý đồ của Lý Viện Viện, cảm thấy hết sức nhàm chán.
Bé dứt khoát nói với bà Cận: “Bà nội ơi, Tiểu Bảo muốn chơi điện thoại.”
Không ai ngăn cản bé, tính bé ngang bướng lắm.
Tiểu Bảo trốn sang một bên, suy nghĩ một chốc rồi vẫn quyết định soạn tin nhắn, gửi cho Giang Tiêu Tiêu.
Mặc dù ba đã bảo bé không được quấy rầy cô Tiêu Tiêu nghỉ ngơi.
Nhưng làm sao bây giờ? Bé nhớ cô Tiêu Tiêu lắm.
Tiểu Bảo chờ đợi, vừa nôn nóng vừa chờ mong, không biết giờ này cô Tiêu Tiêu đang làm gì.
Lúc này Giang Tiêu Tiêu vừa mới tắm xong, đang dùng khăn lông lau tóc, thấy có tin nhắn gửi đến, là Tiểu Bảo hỏi cô đang làm gì, cô mỉm cười cưng chiều, trả lời bé ngay lập tức.
Cô nghĩ nhất định Tiểu Bảo đang nóng lòng chờ đợi lắm đây.
Tiểu Bảo thấy Giang Tiêu Tiêu bởi vì đi tắm nên mới trả lời chậm như vậy, nét mặt buồn bã của bé biến mất ngay tức thì.
Bé xem đi xem lại tin nhắn ấy, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, rồi bé gửi một tin nhắn khác cho Giang Tiêu Tiêu với vẻ tủi thân vô cùng: “Cô Tiêu Tiêu ơi, con nhớ cô quá.”
Dường như Giang Tiêu Tiêu cũng có thể trông thấy vẻ mặt tủi thân của Tiểu Bảo cách màn hình điện thoại, cô không kìm được mà bật cười: “Thế Tiểu Bảo đang làm gì nào?”
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Lý Viện Viện với ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, người phụ nữ này vọng tưởng trở thành người phụ nữ của Cận Tri Thận, trở thành mẹ của bé.
Hừ… nhất định là mơ mộng hão huyền.
Bé bấm nhoay nhoáy: “Bà nội đang nói chuyện với một cô nào đó, nhưng Tiểu Bảo không thích cô ấy chút nào.”
Giây lát sau, bé lại gửi thêm một tin nhắn: “Cô đó nói chuyện với con, cứ muốn nịnh hót con í, hơn nữa mùi nước hoa trên người cô ấy nồng quá thể, sắp sặc mũi con rồi, Tiểu Bảo vẫn thích mùi của cô Tiêu Tiêu nhất.”
Giang Tiêu Tiêu đọc tin nhắn, mỉm cười, Tiểu Bảo đúng là đáng yêu.
Đúng lúc này, Cận Tri Thận bước vào, thấy cô cầm điện thoại di động cười vui vẻ thì sán lại gần: “Không phải là em lén lút trò chuyện với tên nào sau lưng anh đấy chứ?”
“Ừm, đúng thế đấy, em đang nói chuyện với một cậu bé vừa đáng yêu vừa dễ mén cực kỳ.” Giang Tiêu Tiêu nói một cách nghiêm túc.
Mặt Cận Tri Thận đen sì, anh đứng bên cạnh cô ngay lập tức.
Giang Tiêu Tiêu thấy anh ghen tỵ thì không khỏi cảm thấy buồn cười, rồi cô chủ động giơ điện thoại ra trước mặt anh.
Anh cau mày, cúi đầu nhìn, phát hiện là tin nhắn của Tiểu Bảo, buột miệng nói: “Hử? Cố ý khiến anh ghen à?”
Giang Tiêu Tiêu vội né tránh, cô không nhịn được mà nở nụ cười.
Ngay lập tức Cận Tri Thận rơi vào trầm tư.
Gần đây bà Cận hành động càng lúc càng thường xuyên, cứ đẩy phụ nữ cho anh hết lần này đến làm khác làm anh rất phản cảm.
Đám phụ nữ bên ngoài kia có ai đến gần anh mà không có mục đích đâu? Nhưng bà Cận không chịu từ bỏ, cứ đưa người tới liên tục.
Cận Tri Thận rất phiền lòng, không nhịn được mà nhìn Giang Tiêu Tiêu.
Có lẽ anh phải đẩy nhanh tốc độ, bằng không lại để cô gái này chạy trốn thì biết làm sao đây?
“Tiêu Tiêu, mấy ngày rồi em không được nghỉ ngơi cho tốt, anh ngủ với em.” Nói xong, anh lập tức bế Giang Tiêu Tiêu lên, hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản đối.
Giang Tiêu Tiêu đẩy ngực anh: “Dù anh muốn ngủ lại thì cũng phải đi tắm trước đã.”
Cận Tri Thận cúi đầu, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên cánh môi dưới của cô: “Mùi vị thơm mát của kem đánh răng, ngửi thấy không?”
Thấy Giang Tiêu Tiêu chưa hoàn hồn, anh lại cười xấu xa: “Chắng lẽ em còn muốn ngửi mùi cơ thể của anh?”
Rồi anh giơ tay định cởi quần áo ra, Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt, vội vàng ôm cánh tay anh.
Cô nằm trong khuỷu tay anh một cách yên tâm, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau.
Tâm trạng của Cận Tri Thận vui vẻ, dĩ nhiên áp lực của toàn thể nhân viên Cận thị cũng giảm bớt rất nhiều,
Anh vừa xử lý xong một tập tài liệu thì Cận Tri Dực tiến vào.
Cận Tri Dực báo cáo công tác một cách đơn giản, bỗng Cận Tri Thận hỏi anh ta: “Khu nghỉ dưỡng ở núi Phượng Hoàng sắp khánh thành rồi đúng không?”
“Đúng vậy, là ngày mốt, sao thế anh?” Cận Tri Dực tưởng bên đó có vấn đề gì.
Cận Tri Thận nói với vẻ nghiêm túc: “Đưa thiệp mời cho anh.” Nói xong, dường như anh không yên tâm lắm nên bổ sung thêm một câu: “Phải hai tấm.”
“Chuyện gì thế này? Anh à, một người bề bộn nhiều việc chưa bao giờ xin nghỉ như anh lại muốn đi nghỉ phép..” Cận Tri Dực chưa nói hết thì trong đầu chợt hiện ra một ý nghĩ, sao anh ta không nhìn ra điều mờ ám sớm hơn nhỉ?
Anh ta mỉm cười gian xảo, cũng không quên trêu chọc anh mình: “Anh thành thật khai báo đi nào, có phải là anh muốn dẫn chị dâu em đi tận hưởng chuyến đi lãng mạn dành cho hai người không hả?”
Cận Tri Thận yên lặng nhìn anh ta rồi gật đầu.
“Anh à, anh sẽ không đến đó chỉ là để nghỉ ngơi thôi chứ?” Dù sao Cận Tri Thận cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì cả, Cận Tri Dực nhọc lòng thay anh.
Nào ngờ Cận Tri Thận lại nhướng mày: “Chú nói xem?”
Tức khắc Cận Tri Dực kích động không thôi, suýt chút nữa anh ta rơi nước mắt vui sướng.
Tốt quá rồi, cuối cùng người anh trai luôn lạnh lùng với phụ nữ của anh ta thông suốt rồi, thậm chí bản lĩnh tán gái còn rất thành thạo nữa.
“Anh định cầu hôn chị dâu à?” Cận Tri Dực mong đợi.
Cận Tri Thận bỗng mỉm cười, không nói gì.
Cận Tri Dực thấy anh ngầm thừa nhận, trong lòng đã có câu trả lời rõ ràng, anh ta vỗ ngực đảm bảo: “Anh, việc này kiểu gì anh cũng phải giao cho em đi làm, em bảo đảm sẽ sắp xếp hiện trường cầu hôn của anh vừa lãng mạn vừa ấm áp..”
Thấy đối phương hào hứng như vậy, Cận Tri Thận bèn đồng ý. Cận Tri Dực sợ anh bất ngờ đổi ý, lập tức chạy ra ngoài ngay.
“Tiêu Tiêu, tối ngày mốt em để trống lịch nhé, anh dẫn em đến một nơi.” Cận Tri Thận gửi tin nhắn cho cô trong sự chờ mong.