Ông cụ Tần rất vui, bèn hỏi: “Cô nhóc à, chắc là cháu cũng thích cháu trai của ông nhỉ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, hai má đỏ bừng lên, bỗng chốc không biết phải trả lời như thế nào.
Ông cụ mỉm cười nói tiếp: “Hai đứa đã ở bên nhau rồi, vậy định khi nào tổ chức đám cưới, cho Tiểu Bảo một gia đình trọn vẹn đây?”
Chắng dễ gì cháu trai và cháu cố của mình mới gặp được người yêu mến, ông cụ cũng rất vừa ý Giang Tiêu Tiêu, cho nên muốn thúc đẩy bọn họ. Cháu dâu giỏi giang thế này, chắc chắn là có rất nhiều người dòm ngó, phải kết hôn sớm mới để khỏi phải lo lắng mới được.
Tiểu Bảo cũng có cùng suy nghĩ, bé chớp mắt nhìn Cận Tri Thận rồi lại nhìn Giang Tiêu Tiêu. Nếu ba và cô Tiêu Tiêu kết hôn thì mình có thể gặp cô Tiêu Tiêu mỗi ngày đúng không? Vậy thì quá tuyệt luôn!
Ông cụ vừa dứt lời, Giang Tiêu Tiêu suýt sặc cơm. Cô rất muốn nói với ông cụ là mình và Cận Tri Thận vẫn chưa ở bên nhau chứ đừng nói chi đến chuyện kết hôn, nhưng đoán chừng ông cụ không tin đâu.
Cô đành phải nhìn sang Cận Tri Thận…
Khóe môi anh khẽ cong lên, từ tốn cất lời: “Ông ngoại, vẫn còn sớm mà, ông đừng bận tâm chuyện này nữa.”
“Sớm gì mà sớm, không sớm nữa. Ông nói này Tri Thận, ông nhận Tiêu Tiêu là cháu dâu rồi đấy, nếu cháu dám bắt nạt con bé thì ông tuyệt đối không tha cho cháu đâu.”
Ông cụ lạnh lùng hừ mũi, sau đó mỉm cười nhìn Giang Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu à, nếu thằng ranh này dám bắt nạt cháu thì cháu cứ mách ông, ông nhất định sẽ giúp cháu.”
Bỗng dưng Giang Tiêu Tiêu hơi bối rối, không biết nói cái gì cho phải. net
Loading...
Thấy ông ngoại ra vẻ như vậy, Cận Tri Thận chỉ biết cười bất đắc dĩ. Anh đâu nỡ bắt nạt Giang Tiêu Tiêu chứ!
Mọi người tiếp tục dùng bữa. Giang Tiêu Tiêu bỗng cảm khái, trước giờ cô không ngờ Cận Tri Thận là cháu trai của ông cụ Tần, không ngờ mình lại gặp chuyện trùng hợp như vậy.
Chuyện xảy ra trong mấy ngày nay tựa như một giấc mơ vậy.
Lâu rồi Tiểu Bảo không tới biệt thự, cho nên sau khi ăn cơm xong bé ra cổng chơi với chú chó Shiba của ông cụ Tần một hồi lâu. Cận Tri Thận chơi cờ với ông cụ Tần, còn Giang Tiêu Tiêu thì ngồi xem bên cạnh.
Chơi xong một ván cờ, ba người định ra về. Trước khi về Giang Tiêu Tiêu lấy ra món quà sinh nhật mà cô định tặng ông cụ vào ngày hôm qua.
“Ông ơi, cháu xin lỗi vì chuyện hôm qua. Cháu không kịp tặng quà cho ông, cũng không thể cắt bánh sinh nhật cùng ông.”
Ông cụ Tần mỉm cười nhận quà: “Được rồi, cháu đừng áy náy, mọi chuyện đã qua rồi. Ông sẽ cất kỹ món quà sinh nhật này.”
Giang Tiêu Tiêu cũng cười theo. Giờ không còn sớm, Tiểu Bảo cũng chơi mệt rồi, vì vậy ba người tạm biệt ông cụ. Cận Tri Thận bế Tiểu Bảo lên đi bên cạnh Giang Tiêu Tiêu, hai người thong thả đi bộ về nhà.
Ánh đèn đường kéo dài bóng đổ của họ, ba người giống như một gia đình. Giang Tiêu Tiêu bỗng hoảng hốt, ước gì họ có thể đi mãi như thể này.
Khi về đến nhà, Tiểu Bảo nhảy từ trên người Cận Tri Thận xuống rồi lao vào lòng Giang Tiêu Tiêu, nói bằng giọng mềm mại: “Cô Tiêu Tiêu ơi, tối nay Tiểu Bảo ở lại đây ngủ với cô được không ạ?”
Đương nhiên Giang Tiêu Tiêu không từ chối yêu cầu của cậu nhóc, có điều Tiểu Bảo ở đây vậy Cận Tri Thận…
Tất nhiên Cận Tri Thận cũng tỏ vẻ “tôi không định về”. Mặt Giang Tiêu Tiêu thoáng ửng hồng, cô hắng giọng nói: “Anh chỉ có thể ngủ ngoài số pha thôi.”
Tối qua ở bệnh viện Cận Tri Thận cũng ngủ số pha, hôm nay đến đây cũng tiếp tục phải ngủ số pha. Nghĩ đến đây Giang Tiêu Tiêu lại đau lòng.
Dù có phải ngủ ở số pha Cận Tri Thận cũng không để ý nhưng anh vẫn thở dài: “Chúng ta đã ở bên nhau rồi mà em còn bắt tôi ngủ số pha hả?”
Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói vậy, mặt càng đỏ hơn, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ai đồng ý ở bên anh hả? Nếu không muốn thì anh về đi!”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu giành lấy Tiểu Bảo, bế bé về phòng mình.
Cận Tri Thận cười bất đắc dĩ, đứng dựa cửa nhìn Giang Tiêu Tiêu cẩn thận đắp chăn cho Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo ngủ trước đi nhé, cô Tiêu Tiêu đánh răng rửa mặt đã, lát nữa cô sẽ kể chuyện cho con.”
Giang Tiêu Tiêu dịu dàng dỗ dành, Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Cận Tri Thận nhìn cảnh tượng này, ánh mắt lạnh như băng cũng tan chảy, cõi lòng ấm áp.
Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không phát hiện ra điều này, cô lấy đồ ngủ chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân. Lúc cô đi ngang qua Cận Tri Thận, anh bỗng tóm lấy cô rồi đè cô vào tường.
Giang Tiêu Tiêu giật mình, chưa kịp tỉnh táo lại đã bị anh hôn.
“Ưm..”
Giang Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, định đẩy Cận Tri Thận ra theo bản năng nhưng anh ôm chặt không buông.
Giang Tiêu Tiêu ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, tức thì trong mắt lóe lên tia sáng. Cô không kháng cự nữa mà dần thả lỏng, đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh.
Phản ứng của cô khiến Cận Tri Thận hôn sâu hơn, dần dần bàn tay công thành đoạt đất chẳng chút e dè.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Tiêu Tiêu đã bủn rủn cả người, lúc sắp tắt thở tới nơi Cận Tri Thận mới từ từ thả cô ra.
“Em đi tắm trước đi!” Giọng nói khàn khàn, có trời mới biết Cận Tri Thận phải đè nén khát vọng muốn cô như thế nào.
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ như máu, cô thở hắt ra rồi chạy trối chết vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, trái tim Giang Tiêu Tiêu đập dồn dập hồi lâu mới trở lại bình thường, cô phát hiện ra mình ngày càng lún sâu, ngày càng không thể chống cự người đàn ông này được rồi…
Sau khi tắm xong, Giang Tiêu Tiêu nằm lên giường kể chuyện cho Tiểu Bảo. Thấy bé ngủ rồi cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm Giang Tiêu Tiêu tỉnh giấc vì khát nước. Lúc dậy đi uống nước, cô trông thấy Cận Tri Thận nằm trên số pha nhỏ hẹp, hình ảnh này khiến cô không nén được nỗi xót xa.
Giang Tiêu Tiêu bắt đầu suy xét xem có nên mua một chiếc giường lớn hơn hay không, nhưng ngay sau đó lại giật mình vì ý nghĩ này. Mình điên rồi chắc? Sao lại nảy sinh ý nghĩ to gan như vậy!
Giang Tiêu Tiêu vội giũ bỏ hết những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, uống nước xong thì về phòng ngủ.
…
Sáng hôm sau Giang Tiêu Tiêu dậy làm bữa sáng, Cận Tri Thận ngủ trên số pha cũng bị đánh thức.
Anh nhìn Giang Tiêu Tiêu đang bận rộn trong bếp, kìm lòng không đậu bèn đi tới ôm lấy cô từ phía sau.
“Chào buổi sáng.”
Giọng nói trầm khàn quyến rũ của người đàn ông vang lên bên tai khiến gò má Giang Tiêu Tiêu đỏ lên, cô đang định bảo anh buông mình ra thì một giọng nói non nớt vang lên.
“Cô Tiêu Tiêu, cô đang làm gì thế? Thơm quá đi!”
Tiểu Bảo nói xong mới trông thấy hình ảnh trong bếp. Cậu nhóc chớp mắt, dáng vẻ mờ mịt, có phải mình đã quấy rầy ba và cô Tiêu Tiêu rồi không?
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ lựng như sắp nhỏ ra máu, lúng túng thoát khỏi vòng ôm của Cận Tri Thận.
Người đàn ông này… càng ngày càng phóng túng.
Cận Tri Thận cong môi cười khẽ như không có gì xảy ra, sau đó dẫn Tiểu Bảo đi rửa mặt