Trong bữa tiệc, vô số khách khứa đang chúc mừng ông cụ Tần.
Cận Tri Thận và ba mẹ, Cận Tri Dực cùng với Tiểu Bảo cũng đi theo bên cạnh ông cụ, Tần Mộ Lan quan sát bữa tiệc một lượt rồi khen ngợi: “Ba à, ba tìm ai thiết kế tiệc mừng thọ thế? Đúng là đẹp quá!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Con cũng thấy đẹp lắm.” Cận Tri Dực cũng tán thưởng.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn nghĩ: Nếu để chị dâu thiết kế chắc chắn sẽ còn tốt hơn.
Ông cụ Tần nghe vậy thì cười to.
“Lát nữa các con sẽ biết.”
Sau đó người nhà họ Tô đến, Tô Uyển Ương ăn diện xinh đẹp rạng rỡ giống như một nàng công chúa, thoạt nhìn ưu nhã đoan trang.
Tô Uyển Ương đi cùng ba mẹ đến đây, sau khi hai nhà chào hỏi xong, cô ta nói: “Ông Tần, nhân ngày sinh nhật chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
“Cảm ơn Uyển Ương, mấy năm không gặp cháu càng ngày càng xinh đẹp.” Ông cụ cười nói.
Tô Uyển Uong mỉm cười, rồi nói với vẻ đoan trang: “Ông cũng thể ạ, nhiều năm không gặp ông vẫn còn trẻ trung quá ạ.”
“Con bé này, vẫn khéo miệng lắm.”
Được khen như thế Ông cụ Tần cười to, hai nhà trò chuyện với nhau một lúc, Tô Uyển Ương còn đứng bên cạnh giúp đỡ chào hỏi khách khứa.
Tần Mộ Lan thấy thế thì vui lắm, bà kéo tay ông cụ Tần và nói: “Ba à, con đã nói rồi mà, Uyển Ương hiểu chuyện lắm, nhất định là rất xứng đôi với Tri Thận, thật là đáng tiếc.”
Tần Mộ Lan nghĩ đến việc Cận Tri Thận không muốn kết hôn với Tô Uyển Ương mà lại chọn Giang Tiêu Tiêu thì cảm thấy rất tiếc nuối, bà không kìm được mà thở dài.
Quả thật ông cụ Tô cũng rất thích Tô Uyển Ương, nhưng ông cụ cũng tôn trọng sự lựa chọn của cháu mình, ông cụ nghe con gái nói vậy thì sực nhớ ra, bèn hỏi Cận Tri Thận: “Cháu nói là hôm nay muốn dẫn cô gái mà cháu thích đến gặp ông mà, con bé chưa đến à?”
“Ông ngoại, cô ấy có việc bận nên không đến được ạ.” Cận Tri Thận trả lời.
Nghe vậy, ông cụ Tân khẽ cau mày nhưng cũng không nói gì.
Ở phía bên kia, Giang Tiêu Tiêu đi đến nơi tổ chức bữa tiệc, vừa đến khách sạn thì dừng lại. Cô cũng không mang món quà gì quá quý trọng mà chỉ là một bức tranh cổ mua được từ một tiệm bán đồ cổ, dù sao thứ quá đắt thì cô cũng không mua nổi, nhưng cô tin ông cụ Tần sẽ không để ý đến vấn đề này, quan trọng là tấm lòng.
Sau khi đi lên tầng, Giang Tiêu Tiêu bị nhân viên phục vụ ở cửa ngăn lại.
“Xin lỗi, thưa cô, xin cô hãy lấy thiệp mời của cô ra a.”
Giang Tiêu Tiêu không có thiệp mời nên nói luôn với đối phương: “Ông cụ Tần mới tôi đến, xin lỗi nhưng có thể nhờ anh đi thông báo với ông ấy một tiếng được không?”
Nhân viên phục vụ nhíu mày, có thể được ông cụ Tần mới đến chắc chắn không phải là người bình thường, vì thế anh ta nhanh chóng đi vào thông báo.
Ông cụ Tần đang tiếp đãi khách khứa thì nhân viên phục vụ đi đến và nói: “Thưa ông Tần, có một cô gái không có thiệp mời nhưng cô ấy nói là ông mời cô ấy đến, bây giờ đang ở cửa.”. ngôn tình sủng
Ông cụ Tần nghe thế thì biết ngay là Giang Tiêu Tiêu đã đến, ông cụ tỏ ra hết sức vui vẻ.
“Mau mời vào.”
Tần Mộ Lan đứng bên cạnh hỏi ông cụ với vẻ khó hiểu: “Ba, ai thế ạ?”
“Vừa rồi con hỏi là ai thiết kế tiệc mừng thọ cho ba phải không? Người ta đến rồi đấy.”
Nói rồi ông cụ Tần chào hỏi khách khứa trước mặt rồi đích thân đi ra tiếp đón.
Mọi người thấy thế cũng đi theo ông cụ với vẻ nghi hoặc, Cận Tri Dực còn lẩm bẩm: “Người nào mà giỏi thế nhỉ?”
Có thể khiến ông cụ đích thân ra đón như vậy, mọi người rất tò mò rốt cuộc đó là ai.
Giang Tiêu Tiêu ở bên ngoài chờ đợi và quan sát xung quanh, cô cảm thấy hơi tò mò không biết rốt cuộc thân phận thật của ông cụ Tần là gì, dù sao thân phận của những vi khách vừa đi vào đều không tầm thường chút nào.
Còn đang cảm thấy nghi hoặc thì Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy một nhóm người đi ra, đầu tiên là ông cụ Tần, sau đó là Cận Tri Thận, Cận Tri Dực… một đống người quen.
Trong nháy mắt Giang Tiêu Tiêu ngẩn tò te, cô còn tưởng mình gặp ảo giác.
Những người khác nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu ở cửa cũng vô cùng ngạc nhiên, Cận Tri Dực kích động đến mức thiếu điều thốt ra một tiếng “chị dâu”.
Rốt cuộc có chuyện gì thế này? Tại sao Giang Tiêu Tiêu lại xuất hiện ở đây?
Tất cả mọi người đều mờ mịt, chỉ có ông cụ Tần là phấn khởi.
“Nhóc Giang, cuối cùng cháu cũng đến rồi.”
Nhất thời Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hết sức lúng túng, cô còn chưa kịp hiểu ra chuyện này là thế nào, nên chỉ có thể mỉm cười đáp lại: “Ông Tần.”
Nhìn thái độ của ông cụ Tần với Giang Tiêu Tiêu, Tần Mộ Lan cau mày, còn Cận Tri Thận và Cận Tri Dực kinh ngạc không thôi.
Ông cụ Tần cũng không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của mọi người, ông cụ lập tức giới thiệu hai bên.
“Đây chính là cô nhóc đã thiết kế tiệc mừng thọ cho ông, tên là Giang Tiêu Tiêu.”
Sau đó ông cụ giới thiệu Cận Tri Thận cho cô: “Còn đây là đứa cháu ngoại ông nhắc đến với cháu, Cận Tri Thận, đẹp trai đúng không nào?”
Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên, vốn dĩ cô cho rằng người nhà Cận là khách mời đến tham dự bữa tiệc mà thôi, dù sao thân phận của ông cụ Tần thoạt nhìn không bình thường, có thể mời nhà họ Cận đến cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng sau khi nghe ông cụ Tần giới thiệu, bấy giờ cô mới tỉnh táo, thì ra cháu ngoại cưng mà ông cụ luôn nhắc đến chính là Cận Tri Thận!
Lúc này Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy thế giới quá nhỏ bé! Ông cụ Tần lại là ông ngoại của Cận Tri Thận, không ngờ cô còn gặp được chuyện này nữa.
Giang Tiêu Tiêu đang định lên tiếng thì đúng lúc này Tiểu Bảo xuất hiện, bé vừa nhìn thấy cô thì lập tức tỏ ra vô cùng hưng phấn.
“Cô Tiêu Tiêu ơi!”
Tiểu Bảo xông lên, ôm lấy đùi Giang Tiêu Tiêu.
Lần này đến lượt ông cụ Tần ngạc nhiên, ông sững sờ trong giây lát, rồi hỏi: “Mấy đứa quen nhau à?”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu xấu hổ, cô ôm Tiểu Bảo và nói: “Vâng, có quen biết ạ.”
Trông Tiểu Bảo hết sức vui vẻ: “”Ba à, ba lừa con, ba nói là cô Tiêu Tiêu không đến mà?”
Làm sao Cận Tri Thận có thể ngờ được Giang Tiêu Tiêu cũng biết ông ngoại mình, hơn nữa còn thân thiết như thế? Nói vậy người mà ông cụ Tần luôn muốn giới thiệu cho anh biết chính là cô.
Ngay lập tức sắc mặt của Cận Tri Thận trở nên kỳ quái.
Ông cụ Tần nhin anh rồi lại nhìn Giang Tiêu Tiêu, lát sau ông cụ hiểu ra, lẽ nào đây là người mà cháu trai thích?
Hơn nữa ông cụ Tần nhìn thấy Tiểu Bảo rất thích Giang Tiêu Tiêu cùng với vẻ cau mày của Tần Mộ Lan thì càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Hóa ra trên đời có nhiều việc trùng hợp như vậy, ông cụ Tần nghĩ vậy rồi mỉm cười và kéo Giang Tiêu Tiêu vào bữa tiệc.
“Đi nào, đi nào, đừng đứng ở đây nữa, tối nay là sinh nhật ông, cháu phải chơi thật vui đấy.”
“Vâng, thưa ông.” Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười. Nhưng trong lòng cô lại thầm thở dài, cô không ngờ mình sẽ gặp Cận Tri Thận và người nhà họ Cận bằng cách này.