Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 192




Cận Tri Thận mim cười, bình tĩnh nói: “Sao vậy được? Anh uống khỏe lắm mà, tiếp tục đi. Không uống chính là không nể mặt tôi” Tuy Cận Tri Thận đang mim cười nhưng ai cũng nhận ra được sự âm u trong lời nói của anh, mọi người xung quanh nhìn chủ tịch Lưu với ánh mắt thương hai, nhưng không người nào dám đứng ra nói gì.

Chủ tịch Lưu âm thầm kêu khổ, ông ta lờ mờ cảm thấy câu này có vẻ quen tai, giây lát sau ông ta nhớ ra hình như vừa nãy mình cũng nói như thế với Giang Tiêu Tiêu. Chẳng lẽ chủ tịch Cận cố ý chuốc rượu mình cũng vì cô ta?

Nghĩ đến nguyên nhân này, chủ tịch Lưu cảm thấy cực kỳ hối hận, đang yên đang lành đi trêu chọc Giang Tiêu Tiêu làm gì không biết.

Trong nhà vệ sinh, Giang Tiêu Tiêu chạy ra ngoài không chỉ vì chủ tịch Lưu mà hơn hết còn là vì Cận Tri Thận.

Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này là Giang Tiêu Tiêu đều trở nên hoảng loạn, cô cổ gắng an ủi bản thân: Giang Tiêu Tiêu, mày đến đây vì công việc, đừng suy nghĩ lung tung nữa,

Cô ổn định lại cảm xúc của mình rồi trở lại bữa tiệc.

Khi đi vào trong, Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy mọi người đang thay phiên kính rượu chủ tịch Lưu, trong mắt cô không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Từ Na kéo cô sang bên cạnh và thuật lại chuyện vừa xảy ra trong bữa tiệc.

“Chị Tiêu Tiêu, chủ tịch Cận làm như thể chắc chắn là vì chị rồi, chậc chậc, chủ tịch Lưu này cũng thảm thật, nhìn trúng ai không được lại cứ cố tình nhắm vào chị. Cũng không biết người này uống bao nhiêu rượu rồi, giờ vẫn còn uống tiếp, em nhìn cũng thấy khó chịu giùm”

Nghe Từ Na kể xong, Giang Tiêu Tiêu tỏ ra hết sức kinh ngạc, cô không kìm lòng được mà liếc nhìn Cận Tri Thận.

Cận Tri Thận vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, anh chủ ý thấy Giang Tiêu Tiêu đã trở lại nhưng cũng không nhìn cô, trái lại sắc mặt của Tô Uyển Ương đứng bên cạnh cực kỳ âm u.

Để trút giận cho Giang Tiêu Tiêu, ngay cả việc như thể mà Cận Tri Thận cũng làm được, Tô Uyển Ương siết chặt ngón tay, trong lòng ghen ty muốn chết.

Cuối cùng chủ tịch Lưu uống say như heo chết, trực tiếp bị nâng ra ngoài, với tình trạng này ngày mai ông ta cũng khó bò dậy nổi, thế thì bây giờ làm sao bàn chuyện hợp tác với Giang Tiêu Tiêu được.

Cứ thế đơn hàng này thất bại, Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận một cái rồi không ở lại trong phòng nữa mà ra về với Từ Na.

Giang Tiêu Tiêu vừa rời đi, Cận Tri Thận cũng không có hứng thú ở lại bữa tiệc nữa nên cũng đi luôn, tất nhiên Tô Uyển Ương cũng về cùng. Sau khi đi ra ngoài câu lạc bộ, cô ta nói: “Tri Thận, anh không bàn chuyện hợp tác nữa à?”

Hiển nhiên Tô Uyển Ương biết tại sao Cận Tri Thận lại đi ngay lúc này, bởi vì Giang Tiêu Tiêu, một lần nữa anh lại tạm gác công việc.

“Không, cô đi về trước đi” Cận Tri Thận nói.

Mãi mới có cơ hội đi ra ngoài với Cận Tri Thận một chuyến thì làm sao Tô Uyên Ương cam tâm rời đi được? Nghĩ đến khung cảnh vừa rồi, cô ta kéo tay anh và không kìm được mà nói: “Anh quan tâm Giang Tiêu Tiêu đến mức ấy ư? Tri Thận, cô ta không hề muốn để ý đến anh, một người phụ nữ như cô ta không đáng để anh đối xử như vậy”

Tô Uyên Ương thật sự không biết Giang Tiêu Tiêu có gì tốt, cô đã đi xem mắt với người đàn ông khác rồi mà Cận Tri Thận vẫn muốn bảo vệ cô.

Cận Tri Thận sầm mặt, anh nhìn Tô Uyên Ương với ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Cô bớt xen vào chuyện của tôi đi.”

Nói xong, anh dứt khoát hất tay Tô Uyển Ương ra, đi luôn.

Tô Uyển Ương đứng tại chỗ, cô ta cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Tại sao? Tại sao Cận Tri Thận không nhìn thấy mặt tốt của mình?

Ngay cả đưa mình về thôi mà anh ấy cũng không chịu ư? Anh ấy đi vội như vậy lẽ nào là muốn đi tìm Giang Tiêu Tiêu sao? Tô Uyển Ương ghen ty đến phát điên

Cô ta nghĩ thầm, sớm muộn cũng có ngày cô ta nói cho Cận Tri Thận biết chuyện đó, nhất định cô ta phải cho anh biết được bộ mặt thật của Giang Tiêu Tiêu, cô ta muốn anh hết hy vọng triệt để.

Người đàn ông này chỉ có thể là của cô ta!

Sau khi đi ra ngoài phòng, Giang Tiêu Tiêu và Từ Na cùng ra về.

Trên đường, Từ Na hỏi: “Chị Tiêu Tiêu, em thấy chủ tịch Cận rất quan tâm chị mà. Rốt cuộc anh chị xảy ra mâu thuẫn gì thế? Tại sao không nói rõ vấn đề với nhau rồi chung tay giải quyết?”

Dù thế nào Từ Na cảm thấy cực kỳ đáng tiếc nếu hai người bọn họ không ở bên nhau.

Giang Tiêu Tiêu mim cười bất đắc đĩ: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, về đi nào.”

“Vâng ạ, chị Tiêu Tiêu, chị về nhà nghỉ sớm đi nhé, chúc chị ngủ ngon.”

“Chúc em ngủ ngon.”

Hai cô gái chia tay nhau ở ngã rẽ, Giang Tiêu Tiêu chậm rãi đi về nhà.

Vừa mở cửa ra, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy dạ dày đau rấm rứt, có lẽ ly rượu cô vừa uống bắt đầu có hiệu lực, cô vội vàng tìm thuốc đau dạ dày rồi uống, đồng thời cảm thấy bản thân tự tìm đường chết.

Thế nhưng trước mặt Cận Tri Thận, chủ tịch Lưu đó không chịu bỏ qua nên Giang Tiêu Tiêu đành phải uống cạn ly rượu, sau khi vào nhà vệ sinh cô còn lo lắng một lát nữa phải bàn chuyện dự án với chủ tịch Lưu như thế nào, nào ngờ anh đã đứng ra bảo vệ cô.

Giang Tiêu Tiêu uống thuốc xong thi năm trên ghế sô pha, cô hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, lúc này trong đầu cô cử vang vong câu nói khi nãy của Từ Na.

Cô cho rằng ngày hôm qua Cận Tri Thận thất vọng rồi rời đi thì có lẽ sau này anh sẽ không xen vào bất cứ chuyện gì liên quan đến cô nữa, thế nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược.

Giang Tiêu Tiêu thật lòng hy vọng anh không quan tâm gì đến mình nữa, nhưng bây giờ anh vẫn đối tốt với cô, cảm giác áy náy đến mức khó chịu ấy lại căng tràn trong lòng cô.

Không biết bây giờ Cận Trì Thận đang làm gì? Đã về chưa?

Càng nghĩ Giang Tiêu Tiêu càng không ngủ được, cô dứt khoát cầm di động lên lướt tường wechat. Lướt một lúc thì cô nhìn thấy Cận Tri Dực đăng vài bức ảnh chụp Tiểu Bảo.

Trong ảnh, Tiểu Bảo rất dễ thương, trông tội nghiệp hết sức, Cận Tri Dực còn đăng kèm với một dòng chữ.

“Cục cưng đáng thương nhà chúng ta bị bỏ rơi rồi.”

Giang Tiêu Tiêu cử cảm giác câu này có ẩn ý, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, lại càng không ngủ được. Thế là cô tất điện thoại đi luôn rồi kéo chăn lên che đầu.

Một lát sau chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là ông cụ Tân, Giang Tiêu Tiêu ló đầu ra nghe máy.

“Ông Tân ạ, muộn thế này rồi ông vẫn chưa ngủ ạ?”

“Ha ha, sắp ngủ rồi đây, chẳng phải ông vừa khéo nghĩ đến cháu đấy à?”

“Xin lỗi ông ạ, dạo này công ty cháu bận quá, ngày nào cháu cũng phải tăng ca nên không có thời gian đến thăm và pha trà với ông được.”

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy rất áy náy, vốn dĩ trước đó cô đã hứa với ông cụ Tần là sau khi tan tầm sẽ dành một tiếng để đến chỗ ông cụ, vậy mà bây giờ..

Ông cụ Tân cười nói: “Không sao, ông không để ý đâu, ông gọi điện cho cháu là muốn nhắc cháu, ngày mốt là sinh nhật của ông rồi, dù cháu bận đến đâu thì tuyệt đối cũng không được vắng mặt trong tiệc mừng thọ của ông đâu đấy!”

“Vâng, ông Tần, ông yên tâm đi mà. Đến lúc đó cháu nhất định sẽ đến.”

Dù bận đến mức nào thì đã hứa với ông cụ rồi, làm sao Giang Tiêu Tiêu vắng mặt được chứ!

Hai ông cháu lại trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Giang Tiêu Tiêu ổn định lại cảm xúc, cô nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ những chuyện kia nữa, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là được.