Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 191




Đến phòng tiệc, Giang Tiêu Tiếu mới phát hiện Cận Tri Thận cũng có mặt ở đó, bên cạnh anh còn có Tô Uyển Ương.

“Chị Tiêu Tiêu, là chủ tịch Cận kìa” Từ Na khẽ thì thâm bên tai Giang Tiêu Tiêu.

Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu thay đổi, cô không ngờ thế giới nhỏ bé đến vậy, đi dự tiệc xã giao mà cô cũng có thể gặp được hai người kia. Cảnh tượng ban sáng lớn vớn trong đầu làm cô cảm thấy bối rối.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như không chuyện gì rôi đi vào trong.

Tô Uyển Ương cũng không nghĩ rằng ở bữa tiệc này mà cũng có thể chạm mặt Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt cô ta trở nên u ám hơn, có lẽ bởi vì mấy lần trước cô xuất hiện Cận Tri Thận đều sẽ bỏ cô ta lại.

Tức khắc Tô Uyển Ương cảm thấy lo lắng, nhưng rồi cô ta nghĩ bây giờ Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận đang giận nhau, cho dù gặp mặt thì cũng đâu có sao.

“Cô Giang, trùng hợp quá, hiểm khi nào tôi đi dự tiệc rượu với Tri Thận mà lại trùng hợp thế này đấy” Tô Uyển Ương cũng vờ như không có chuyện gì, cô ta mỉm cười chào hỏi.

Giang Tiêu Tiêu gật đầu cười, ánh mắt của cô bất giác nhìn về phía Cận Tri Thận. Anh rủ mắt không nhìn cô, trong mắt cất giấu sự phiền muộn.

Từ Na đứng bên cạnh cảm thấy bầu không khí có vẻ kỳ lạ. Chủ tịch Cận thích chị Tiêu Tiêu mà nhỉ? Sao lại không chào hỏi một câu vậy? Lễ nào hai người này cãi nhau… Giang Tiêu Tiêu không dám nhìn Cận Tri Thận nữa, cố lên tiếng chào hỏi khách hàng lần này là chủ tịch Lưu rồi trò chuyện về dự án.

Quả thật chủ tịch Lưu giống như những gì Từ Na điều tra, là loại người khá háo sắc,

ông ta vừa nhìn thấy dáng người và gương mặt của Giang Tiêu Tiêu là hai mắt sáng lên ngay tức thì.

“Cô Giang, khoan hãy bàn chuyện dự án vội, uống với tôi hai ly đã nào!” Vừa nói chủ tịch Lưu vừa rót cho Giang Tiêu Tiêu một ly rượu.

Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày, cô từ chối:

“Xin lỗi chủ tịch Lưu, nhưng tôi không biết uống rượu”

Từ Na biết Giang Tiêu Tiêu đang bị bệnh không thể uống rượu, vì thế cô ấy lập tức nói đỡ: “Chủ tịch Lưu, không thì để tôi uống thay cho!”

Nói rồi Từ Na cầm ly rượu trên bàn lên uống cạn một hơi.

“Thế cũng không được, cô uống thay thì

không tính! Cô Giang và tôi mới gặp nhau lân đầu, ngay cả một ly rượu cũng không muốn uống, như thế chẳng phải là không có thành ý hay sao? Đã không có thành ý thì còn hợp tác gì nữa, huống hồ hôm nay chủ tịch Cận cũng ở đây, cô định không nể mặt chủ tịch Cận đấy à!” Chủ tịch Lưu mỉm cười, ông ta nói xong thì lại rót một ly rượu khác.

Giang Tiêu Tiêu biết không từ chối được nên đành phải nhận ly rượu rồi uống sạch. Chứng kiến cảnh ấy, ánh mắt Cận Tri Thận càng u ám hơn.

Nếu vừa nãy Giang Tiêu Tiêu nhìn anh, dù chỉ là một lần thì anh sẽ đỡ rượu cho cô, kết quả cô không thèm nhìn anh giống như anh không tôn tại vậy, hơn nữa còn bưng ly rượu lên uống luôn.

Rốt cuộc cô ấy có biết bệnh đau dạ dày của mình mới tái phát không? Bác sĩ đã dặn là không được uống rượu rồi mà. Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt âm u của Cận Tri Thận cùng với suy nghĩ của anh lúc này, cô cảm thấy dạ dày mình khỏe hơn rồi, chẳng qua là một ly rượu mà thôi, hẳn là không có vấn đề gì.

Thế nhưng chủ tịch Lưu vẫn chưa chơi đủ,

ông ta mim cười khen ngợi: “Dứt khoát lắm, tửu lượng của cô Giang khá thật.”

Nói rồi ông ta vươn tay toan chạm vào eo Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu đứng dậy, lặng lẽ né tránh, sau đó cô bình tĩnh nói: “Xin lỗi Chủ tịch Lưu, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Dứt lời, Giang Tiêu Tiêu nhân cơ hội này tránh đi, vừa xoay người thì sắc mặt cô lập tức trở nên âm u.

Giang Tiêu Tiêu không thể nào ngờ được mình sẽ gặp phải khách hàng như vậy, hơn nữa Cận Tri Thận còn ở đây. Cô day đầu mày, trong lòng cảm thấy bực bội, lát nữa bàn xong chuyện dự án nhất định cô phải đi về sớm một chút.

Chủ tịch Lưu nhìn bóng lưng Giang Tiêu Tiêu với vẻ chưa thỏa mãn, ánh mắt ông ta tràn đầy sự dâm tà.

Nghĩ đến dáng người và gương mặt của Giang Tiêu Tiêu là ông ta không kìm được sự hưng phấn, ông ta phải có được người phụ nữ này, nhất định phải nắm chắc cơ hội để tối nay có được cô.

Đương nhiên chủ tịch Lưu tuyệt đối không nghĩ đến người phụ nữ mà ông ta vừa ý lại là người của Cận Tri Thận.

Cận Tri Thận liếc mắt một cái là biết ngay chủ tịch Lưu này muốn làm gì, sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, ánh mắt hiện lên nét hung tợn rồi vụt đi mất, anh lạnh giọng nói: “Chủ tịch Lưu muốn uống rượu phải không? Vậy để tôi uống với anh nhé?”

Nghe vậy, chủ tịch Lưu được quan tâm mà vừa mừng vừa lo, ông ta vội vàng giơ ly rượu lên kính Cận Tri Thận.

Cận Tri Thận còn gọi các khách hàng khác uống với chủ tịch Lưu, ông ta nghĩ có lẽ anh có ý định hợp tác với mình nên lúc này mới giới thiệu những khách hàng này cho ông ta.

Chủ tịch Lưu cực kỳ vui vẻ, ông ta không hiểu sao tối nay số đỏ quá, không chỉ gặp được khách hàng xinh đẹp mà bây giờ còn được chủ tịch Cận tán thưởng.

Thế nhưng sau vài lượt tiếp rượu, chủ tịch Lưu đã uống hơn hai mươi ly, rượu để rượu vang đều có cả, hiện tại ông ta cảm thấy bụng dạ nôn nao như sắp nôn ra.

Cuối cùng chủ tịch Lưu cũng nhận ra sự khác thường, Cận Tri Thận đâu có ý định hợp tác với ông ta, rõ ràng là đang cố ý chuốc rượu, ông ta bị chơi!

Phát hiện Cận Tri Thận nhấm vào mình, chủ tịch Lưu ứa mồ hôi lạnh, trái tim vọt lên tận cổ họng. Ông ta bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình đã làm sai chuyện gì

không, thế nhưng suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được đáp án.

Chủ tịch Lưu không nghĩ ra nhưng Tô Uyển Ương và Từ Na lại biết rõ, Cận Tri Thận làm như thế vì Giang Tiêu Tiêu.

Tô Uyển Ương siết chặt ngón tay, tại sao đến bây giờ Cận Tri Thận vẫn bảo vệ cô ta? Chẳng phải anh đã vứt bỏ cô ta rồi ư?

Cô ta ghen tỵ đến mức phát điên, hận không thể xé xác Giang Tiêu Tiêu, nhưng bây giờ cô ta chi có thể nhận nhịn.

Trái lại Từ Na vui vẻ quá đôi, tốt quá rồi, có chủ tịch Cận làm chỗ dựa, lát nữa không sợ chị Tiêu Tiêu bị khách hàng nãy giở trò.

Chủ tịch Lưu uống không nổi nữa, ông ta cảm thấy Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương là người yêu, Giang Tiêu Tiêu chỉ là quen biết với Tô Uyển Ương, nhưng cô đâu có quen biết chủ tịch Cận! Dù sao vừa nãy hai người bọn họ không nói với nhau câu nào.

Hiển nhiên chủ tịch Lưu không nghĩ ra được người đàn bà ông ta nhìn trúng lại là người trong lòng của Cận Tri Thận, ông ta không nghĩ ra được nguyên nhân nên đành phải tự thinh giáo anh, ông ta nói với vẻ dè dặt lo sợ: “Chủ tịch Cận, tôi không uống được nữa.”