Ngày hôm sau, Giang Tiêu Tiêu hết sốt, Cận Trị Thận cũng yên tâm, đưa cô ra bệnh viện về khách sạn.
Giang Tiêu Tiêu vừa nghĩ đến việc Cận Tri Thận ngủ tạm ở ghế sô pha trong bệnh viện cả một đêm thì sự áy náy lập tức dâng lên trong lòng, sao tự dưng cô lại bị bệnh cơ chứ?
Sau khi về khách sạn, hai người bọn họ vừa đi ra khỏi thang máy thì Tô Uyển Ương nghe thấy động tĩnh cũng đi ra ngoài ngay. Tuy cả đêm không được ngon giấc nhưng lúc này cô ta vẫn mang dáng vẻ đoan trang thanh nhã như ngày thường, cô ta mỉm cười hỏi thăm: “Cô Giang, cô không sao chứ? Hôm qua cô đột nhiên ngất xỉu trong bữa tiệc làm chúng tôi sợ quá.”
“Đã không còn gì đáng ngại rồi, cảm ơn cô Tô đã quan tâm.” Giang Tiêu Tiêu đáp lại.
“Cô không sao là tốt rồi.”
Tô Uyển Ương gật đầu, sau đó cô ta nhìn sang Cận Tri Thận, nói sang chuyện công việc.
“Đúng rồi, Tri Thận, dự án chúng ta trao đổi với chủ tịch Lý hôm qua cần anh qua chỗ bọn họ nói chuyện.” Dứt lời, Tô Uyển Ương thấy sắc mặt Cận Tri Thận không được tốt lắm bèn nói: “Có phải tối qua anh không nghỉ ngơi không? Anh có muốn về nghỉ một lát rồi xử lý công việc sau không?”
Vừa nghĩ đến việc Cận Tri Thận ở lại bệnh viện với Giang Tiêu Tiêu một buổi tối là Tô Uyển Ương ghen tỵ đến phát điên. Giang Tiêu Tiêu có tư cách gì mà Cận Tri Thận lại đối xử với cô ta tốt như thế chứ?
“Không cần.” Cận Tri Thận lắc đầu, sau đó anh nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu. Giang Tiêu Tiêu thấy anh nhìn mình bèn nói ngay: “Anh đi làm việc đi.” “Ừ, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Nói xong Cận Tri Thận lập tức rời đi cùng với Tô Uyển Ương.
Giang Tiêu Tiêu đứng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hai người bọn họ đi xa, không biết trong đầu cô đang suy nghĩ điều gì. Đúng lúc này cửa phòng của cô mở ra, Từ Na đi ra ngoài.
Từ Na đến gần cô với vẻ mặt hóng chuyện, đầu tiên là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô.
“Chị Tiêu Tiêu, chị thế nào rồi? Đã hết sốt chưa ạ? Còn khó chịu ở đâu không? Chị biết không, tự dưng tối hôm qua chị ngất chịu làm em sợ hết hồn đó.”
“Yên tâm đi, chị không sao nữa rồi.”
“Biết thế tối qua em để chị ở lại khách sạn nghỉ ngơi cho rồi, may mà chị không có vấn đề gì lớn. Bằng không em cũng không biết báo cáo thế nào với Giám đốc Tô nữa.”
Giang Tiêu Tiêu bật cười: “Ở khách sạn nghỉ ngơi thì làm sao lấy được dự án này. Được rồi, đi thôi nào, bây giờ cũng nên đến Tập đoàn SR ký hợp đồng.”
“Ừ nhỉ, đi nào, đi nào. Tuyệt đối không thể đến muộn được, khó khăn lắm chúng ta mới lấy được dự án này mà.”
“Ừ.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, cô thu dọn đồ đạc rồi cùng Từ Na đi đến tập đoàn SR.
Trên đường, Từ Na liên tục hỏi chuyện giữa Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu rốt cuộc có quan hệ gì.
“Chị đã nói là bọn chị không quen biết gì rồi mà.” Giang Tiêu Tiêu giải thích, cô thật sự không muốn để đồng nghiệp biết mối quan hệ giữa cô và Cận Tri Thận, dù sao hai người bọn họ hình như cũng không có quan hệ gì thật.
“Nếu không quen thì tại sao chủ tịch Cận lại đưa chị đi bệnh viện?”
“Có lẽ là trước đây từng hợp tác, chủ tịch Cận tốt bụng nên mới đưa chị đi bệnh viện.”
Từ Na nhìn chằm chằm Giang Tiêu Tiêu, trên mặt tràn đầy vẻ không tin.
“Chị Tiêu Tiêu, chị đừng hòng lừa em, nếu không quen biết thì tại sao Chủ tịch Cận phải gác lại công việc để đưa chị đến bệnh viện và còn chăm sóc chị suốt đêm? Hơn nữa anh ấy còn nói với em anh ấy là bạn trai chị đấy.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu suýt chút nữa sặc nước bọt, Cận Tri Thận nói anh là bạn trai cô???
Từ Na cầm tay Giang Tiêu Tiêu, tiếp tục hóng chuyện: “Chị Tiêu Tiêu à, hai anh chị có gì đó đúng không? Không ngờ chị lợi hại như thế đấy, có thể chiếm được trái tim của Chủ tịch Cân luôn kìa. Chị không biết đấy thôi, hôm qua lúc chị đột nhiên ngất xỉu ấy, Chủ tịch Cận trông lo lắng cực kỳ, dáng vẻ như chưa trải đời ấy làm em cũng hết hồn luôn, thế mà bây giờ chị còn định lừa em là hai người không có quan hệ gì.”
Giang Tiêu Tiêu định giải thích nhưng cũng không biết nên giải thích như thế nào, may sao xe đã đến Tập đoàn SR, thế là bọn họ xuống xe và đi đến quầy tiếp tân, sau đó thư ký dẫn bọn họ lên văn phòng.
“Cô Giang, nghe nói hôm qua cô bị bệnh, bây giờ đã khỏe rồi chứ?” Chủ tịch Vu quan tâm hỏi han.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Cảm ơn Chủ tịch Vu đã quan tâm, tôi cũng chỉ bị sốt nhẹ thôi, bây giờ không sao nữa rồi.”
“Người trẻ tuổi các cô ấy, cứ vì công việc mà không quan tâm đến sức khỏe của mình, phải biết rằng sức khỏe mới là tài sản quý giá nhất của con người, dù công việc quan trọng đến mức nào thì cũng phải chú ý đến cơ thể mình.”
Nói thì nói thế nhưng Chủ tịch Vu lại càng tán thưởng thái độ làm việc nghiêm túc của Giang Tiêu Tiêu hơn, cô nhóc này không chỉ có năng lực làm việc mạnh mà thái độ lại còn nghiêm túc như vậy, ông ấy càng nhìn càng thấy thích.
Sau khi ký hợp đồng thành công, Chủ tịch Vu còn đưa cho Giang Tiêu Tiêu một tấm danh thiếp.
“Cô nhóc, sau này nếu cô đến nước Mỹ hoặc là gặp khó khăn gì thì có thể gọi cho tôi.”
Giang Tiêu Tiêu nhận lấy danh thiếp và cảm thấy vừa mừng vừa sợ vì được quan tâm như thế, sau đó cười nói: ‘Cảm ơn Chủ tịch Vu, vậy tôi xin phép đi trước, không quấy rầy anh làm việc nữa.”
Chủ tịch Vu gật đầu, Giang Tiêu Tiêu và Từ Na ra về.
Cầm hợp đồng đã ký trên tay, hai người bọn họ cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Tiêu Tiêu, chị lợi hại thật đấy, chị lại ký được một dự án nữa rồi này. Chủ tịch Vu lại còn cho chị danh thiếp nữa, trông có vẻ ông ấy đánh giá cao chị lắm đấy.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, rồi cô lấy điện thoại ra gọi cho Tô San và báo với cô rằng mình đã ký hợp đồng thành công với Tập đoàn SR.
Tiếng khen ngợi của Tô San vang lên ở đầu dây bên kia: “Cô lợi hại quá Tiêu Tiêu, tôi biết cô sẽ làm được mà, làm tốt lắm. Đúng rồi, nghe Từ Na nói cô bị bệnh, ký được dự án này rồi thì các cô ở lại hai ngày rồi hãy về nước. Tranh thủ hai ngày này đi chơi cho đã đi.”
“Vâng, Giám đốc Tô.” Giang Tiêu Tiêu cười đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiêu Tiêu và Từ Na quay về khách sạn.
Ở bên kia, lúc Hàn Tĩnh nghe được tin Giang Tiêu Tiêu lấy được dự án này thì cảm thấy mặt mình đau rát, dự án mà cô ta mất cả tháng trời cũng không giải quyết được lại bị cô thu phục chỉ trong vài ngày.
Hàn Tĩnh tức bằng chết, cô ta nói với vẻ không cam lòng: “Giám đốc Tô, người của Tập đoàn SR tráo trở như thế, nhất định là Giang Tiêu Tiêu dùng thủ đoạn không chính đáng nào đó mới giành được dự án này.”
Trong suy nghĩ của Hàn Tĩnh, cô ta vẫn luôn cảm thấy chẳng qua Giang Tiêu Tiêu có chút sắc đẹp, và cô dùng khuôn mặt của mình quyến rũ khách hàng cho nên mới thành công lấy được dự án này chứ sự thật cô chẳng hề có chút bản lĩnh nào cả.
Nghe vậy, vẻ mặt Tô San tức khắc sa sầm, cô vứt tài liệu trong tay xuống bàn rồi nhìn người phụ nữ trước mặt và nói: “Hàn Tĩnh, thừa nhận người khác có năng lực có khó như vậy à?”
“Giám đốc Tô..”
Hàn Tĩnh cúi đầu, khí thế của Tô San làm cô ta sợ chết khiếp.
“Cô có biết Giang Tiêu Tiêu vừa đến nước ngoài đã thức cả đêm để viết phương án thiết kế mới không? Cô ấy bị sốt cao mà còn đi gặp khách hẹn đúng hẹn, sau đó ngất xỉu luôn trong bữa tiệc, cô có biết cô ấy đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới giành được dự án này không hả? Còn cô thì sao! Hàn Tĩnh, cô cũng nên tự xem xét lại bản thân mình đi chứ đừng ở đây mà chế bai Giang Tiêu Tiêu.”
Hàn Tĩnh biết Tô San tức giận nên lúc này cũng không dám nói gì, thế là cô ta đành phải lặng lẽ ra khỏi văn phòng.