Cận Tri Dực hãy còn nghi hoặc thì Cận Tri Thận đã nói với giọng kiên quyết: “Chú không cần đi, anh đi là được rồi.”
Nghe vậy, Cận Tri Dực trợn tròn mắt.
“Anh à, chút vấn đề nhỏ ấy em có thể giải quyết mà, không cần anh đích thân ra tay đâu.”
Chẳng lẽ anh trai của anh ta tỉnh ngộ, không muốn anh ta bôn ba vất cả từ trong nước ra nước ngoài à? Sự thật chứng mình là anh ta cả nghĩ rồi, trợ lý kéo anh ta sang một bên và nói: “Cậu hai, cô Giang đi công tác ở New York.”
Cận Tri Dực sực hiểu ra, anh ta mỉm cười nhìn anh mình.
“Được lắm, được lắm, anh, có tiến bộ! Vượt khơi đuổi theo vợ, em đánh giá cao anh đấy!”
Cận Tri Thận không để ý đến Cận Tri Dực mà dặn trợ lý đặt vé máy bay chuyến gần nhất từ trong nước đi Mỹ. Tô Uyển Ương vừa định đi vào đưa tài liệu thì nghe được cuộc trò chuyện với ba người bọn họ. net
Cô ta khựng lại. Cận Tri Thận định ra nước ngoài? Là đi tìm Giang Tiêu Tiêu ư?
Tô Uyển Ương sầm mặt, cô ta cắn chặt răng, sự ghen tỵ tràn ngập trong lòng, làm sao cô ta trơ mắt nhìn Cận Tri Thận ra nước ngoài được, thế nhưng cô ta cũng không có cách nào ngăn cản.
Không được, dù không thể ngăn Cận Tri Thận đi ra nước ngoài thì mình cũng phải đi theo trông chừng, Tô Uyển Ương nghĩ kế.
Cận Tri Thận đi công tác nhất định sẽ mang theo trợ lý, nếu lúc này trợ lý có việc bận không đi được thì mình có thể đi cùng anh ấy rồi phải không?
Nghĩ thế, Tô Uyển Ương lập tức gọi điện dặn dò trợ lý của nhà họ Tô để cô ta nghĩ cách tạo rắc rối cho một dự án của Tập đoàn Cận thị ở thành phố Lâm.
Buổi chiều hôm đó, Tô Uyển Ương đang ở trong văn phòng của Cận Tri Thận báo cáo công tác, trợ lý nhận được tin tức bèn đi vào nói rõ tình huống.
“Chủ tịch, tôi vừa nhận được tin tức dự án của chúng ta ở thành phố B xảy ra chút vấn đề…”
Trợ lý báo cáo cho Cận Tri Thận biết về vấn đề cụ thể, anh cau mày, nói: “Vậy cậu đích thân đi xử lý việc này đi.”
“Nhưng… nếu vậy chẳng phải anh phải đi ra nước ngoài một mình sao ạ?” Trợ lý nói với vẻ do dự, đã đặt vé cho chuyến bay sáng sớm ngày mai rồi, nếu anh ấy đi đến thành phố B thì tạm thời không thể về ngay được.
Cận Tri Thận không quan tâm lắm, Tô Uyên Ương có mặt trong văn phòng lập tức nói: “Không bằng để em đi với anh đi! Bây giờ em cũng không bận chuyện gì quan trọng cả.”
Tô Uyển Ương sợ Cận Tri Thận từ chối, cô ta nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Lỡ như có việc gì cần đến em thì sao? Hơn nữa em cũng là thư ký của anh phải không?”
Cận Tri Thận suy nghĩ, lần này ra nước ngoài việc quan trọng nhất là đi tìm Giang Tiêu Tiêu, nhưng vẫn phải giải quyết vấn đề trong dự án ở New York, mang một người theo đúng là thuận tiện hơn, cuối cùng anh cũng không từ chối Tô Uyển Ương.
Tô Uyển Ương thấy thế thì tỏ vẻ vui mừng. Thật ra lần này đi công tác ở nước ngoài có thể là một cơ hội tốt, nhất định cô ta phải nghĩ cách ở chung với Cận Tri Thận, quan trọng nhất chính là không thể để cho con khốn Giang Tiêu Tiêu ấy quyến rũ người đàn ông của cô ta.
Ngày hôm sau, thu dọn đồ đạc xong thì Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương xuất phát, cả hai ngồi máy bay đi New York.
Ngồi trên máy bay, Cận Tri Thận khẽ mỉm cười, không biết Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy anh đến sẽ phản ứng ra sao?
Tô Uyển Ương ngồi bên cạnh cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông này rất vui vẻ, bởi vì sắp được gặp Giang Tiêu Tiêu ư?
Tức khắc ánh mắt Tô Uyển Ương trở nên u ám, nhưng cô ta che giấu rất nhanh.
Cô ta nói với Cận Tri Thận vài câu nhưng có vẻ người đàn ông bên cạnh không muốn để ý đến cô ta lắm, cuối cùng cô ta cũng không nói thêm gì nữa.
Bên phía Giang Tiêu Tiêu, buổi tối hôm đó cô và Lục Tranh ăn tối xong thì về khách sạn.
Tuy nói là Giang Tiêu Tiêu mời khách nhưng cuối cùng vẫn là Lục Tranh thanh toán, làm cô hết sức ngại ngùng,
Cô về đến khách sạn, Từ Na lập tức xông lên với vẻ mặt hóng chuyện.
“Thế nào, thế nào? Chị Tiêu Tiêu, bữa ăn vui vẻ chứ? Hai anh chị có làm chuyện gì khác không? Sao chị về sớm thế?”
Giang Tiêu Tiêu liếc xéo Từ Na một cái: Chẳng qua là đi ăn một bữa thôi mà, trong đầu em nghĩ cái gì thế hả?”
Từ Na bĩu môi, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng.
Giang Tiêu Tiêu đặt túi xách sang một bên, vừa cởi giày vừa hỏi: “Thế nào rồi? Bên SR nói sao?”
Từ Na ngồi trên ghế sô pha, trong giọng nói của cô ấy ẩn chứa sự bất đắc dĩ.
“Bọn họ nói chiều mai gặp mặt, vẫn là ở quán cà phê cũ ấy. Nhưng ai biết được bọn họ có lại chơi chúng ta như hôm nay không không?”
“Hån là không đâu.”
Giang Tiêu Tiêu lại trò chuyện với Từ Na thêm một lúc nữa, sau đó hai cô gái đi ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, rốt cuộc đối phương cũng không cho bọn họ leo cây, nhưng mà lại trực tiếp sai trợ lý tới lấy phương án thiết kế chứ người phụ trách không đến gặp Giang Tiêu Tiêu.
Từ Na nói với vẻ bất mãn: “Ôi trời, người ta quá đáng thật đấy! Dù gì người phụ trách của bọn họ cũng nên đến nói chuyện một chút chứ! Ngay cả chút thời gian ấy mà cũng không có à?”
Giang Tiêu Tiêu cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng chuyện này là do bọn họ đuối lý trước nên cũng không thể làm gì được.
“Hày, thôi vậy, chị Tiêu Tiêu, chị cũng đừng khó chịu, phương án thiết kế của chị tốt như vậy, người phụ trách của đối phương xem xong chưa biết chừng sẽ hẹn gặp chúng ta khi đã muộn ấy chứ. Chị làm những gì nên làm rồi, đừng phiền não nữa, chúng ta đi chơi đi!”
Từ Na thật sự đau lòng cho Giang Tiêu Tiêu, đối phương tỏ thái độ như thế rõ ràng là bởi vì bọn họ đã bị mài sạch kiên nhẫn từ lần gặp mặt trước đó với Hàn Tĩnh, bây giờ Giang Tiêu Tiêu đến xử lý rắc rối này mà cô ta vẫn không biết phải trái, cữ chế trách cô mãi, không hiểu kiểu gì nữa!
Giang Tiêu Tiêu thở dài, cô báo việc này lại cho Tô San, cũng không bác bỏ đề nghị của Từ Nà, thể là hai cô gái ra ngoài đi chơi.
Xung quanh Quảng trường Thời Đại rất náo nhiệt, hai người bọn họ đi dạo một lúc rồi ăn uống linh tinh, còn chụp rất nhiều ảnh, chẳng mấy chốc đã đến tối.
Lúc đang định về khách sạn, Giang Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Lục Tranh.
“A lô, anh Lục.”
Giang Tiêu Tiêu nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lục Tranh: “Tiêu Tiêu, em đang ở đâu? Đã ăn cơm chưa?”
“Em và Từ Na vừa ăn rồi, bây giờ đang định đi về.”
“Ở đâu? Anh đến đón hai em về.”
Giang Tiêu Tiêu vừa định từ chối thì Từ Na đã kéo tay cô và nhìn về phía trước với vẻ kích động: “Nhìn kìa, nhìn kìa, là Chủ tịch LỤc!”
Đầu con phố, Lục Tranh mặc âu phục đen đi về phía bọn họ, anh ấy nở nụ cười, nói: “Trùng hợp quá, anh vừa mới gặp khách hàng ở bên cạnh xong.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, cô cùng cảm thấy thật trùng hợp.
Cuối cùng cô và Từ Na ngồi trên xe của Lục Tranh về khách sạn.
Máy bay đến New York, trước khi đến Cận Tri Thận đã điều tra vị trí khách sạn của Giang Tiêu Tiêu, sau khi xuống máy bay anh lập tức đi đến đó.
Ô tô đi nhanh đến khách sạn, Cận Tri Thận vừa xuống xe thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Giang Tiêu Tiêu đi xuống từ một chiếc Maybach màu đen, và một người đàn ông khác đi xuống từ chỗ ghế lái.
Cận Tri Thận nheo mắt, nhận ra người đó là Lục Tranh.
Hai người bọn họ mỉm cười chào tạm biệt nhau.
Thấy cảnh ấy, sắc mặt Cận Tri Thận sa sầm.