Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 147




Tâm trạng Giang Tiêu Tiêu khá tốt, sau khi tắm xong cô liếc thấy quần áo Cận Tri Thận mua cho mình trên số pha, bèn mặc thử. Lúc ở cửa hàng cô từ chối nên vẫn chưa mặc thử, Cận Tri Thận thấy hợp là mua luôn.

Không ngờ giờ về nhà mặc thử thì thấy rất hợp, cứ như là đặt may riêng cho cô vậy. Giang Tiêu Tiêu nhìn mình trong gương, nụ cười càng tươi hơn, cũng bất giác nghĩ tới Cận Tri Thận.

Lúc này, điện thoại trên bàn bỗng có âm báo tin nhắn từ Cận Tri Thận.

“Tôi về đến nhà rồi, Tiểu Bảo rất thích quần áo em tặng.”

Giang Tiêu Tiêu đọc nội dung tin nhắn, khóe môi khẽ cong lên.

“Tiểu Bảo thích là tốt rồi, anh bảo bé ngủ sớm đi. Anh cũng vậy.”

“Ừm, chúc em ngủ ngon.”

Chúc ngủ ngon, Giang Tiêu Tiêu thầm nói trong lòng.

Cô tắt điện thoại, thay quần áo ngủ rồi lên giường nằm, sau đó những sự việc xảy ra trong hôm nay lại quanh quẩn trong đầu cô.

Trên tường vẫn treo bức tranh Tiểu Bảo tặng cô. Giang Tiêu Tiêu tưởng tượng ra hình ảnh Tiểu Bảo mặc quần áo mình mua cho, nét mặt bỗng trở nên dịu dàng.

Cô lờ mờ cảm thấy dường như càng ngày mình càng không thể rời xa hai ba con Cận Tri Thận, mỗi hành động mỗi lời nói của anh đều ảnh hưởng tới cô, cô lại bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn vì sợ mình càng lún càng sâu nhưng cũng muốn gần gũi với anh.

Mà lúc này ở nhà họ Cận, Tiểu Bảo thử hết mấy bộ quần áo Giang Tiêu Tiêu mua cho mình một lượt, khỏi phải nói cậu nhóc vui vẻ nhường nào.

“Ba ơi, đây là đồ cô Tiêu Tiêu mua cho con thật ạ? Cô ấy tự tay chọn cho Tiểu Bảo ạ?”

Đây là lần thứ ba Tiểu Bảo hỏi vấn đề này kể từ khi anh về tới nhà rồi, Cận Tri Thận không muốn trả lời bé nữa.

Tiểu Bảo lại mỉm cười rồi hỏi tiếp: “Cô Tiêu Tiêu không mua cho ba ạ?”

Cận Tri Thận: “…”

Thật đắng lòng! Đúng thế, Giang Tiêu Tiêu mua cho con trai mình nhiều đồ như vậy mà chẳng mua cho mình cái gì, bây giờ anh còn chẳng bằng con trai mình ư?

“Ba ơi sao ba không nói chuyện? Ngày mai ba dẫn con đi tìm cô Tiêu Tiêu được không? lâu lắm rồi con không tới nhà cô Tiêu Tiêu ăn cơm.”

Tiểu Bảo càng nghĩ càng buồn, nhưng may mà cô Tiêu Tiêu vẫn chưa quên bé, còn mua quần áo cho bé nữa, Tiểu Bảo cảm thấy mình vui như sắp bay lên.

Cậu cả nhà họ Cận đang ghen tỵ với con trai mình, nghe bé nói vậy thì đáp ngay: “Không được, ngày mai con đến nhà ông bà nội ở một tháng.”

“Ơ?” Tiểu Bảo ngây ngẩn cả người.

“Tại sao ạ?”

“Không tại sao gì cả.”

Nói xong chủ tịch Cận kiêu ngạo đi thắng lên tầng.

Tiểu Bảo đứng ngây ra sau sau lưng anh. Sao lại thế? Chẳng phải vừa rồi còn vui vẻ lắm ư? Có chuyện gì vậy?

Hôm sau Giang Tiêu Tiêu giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng.

Cô mơ thấy đứa con ngày trước khóc nức nở nói với mình: “Mẹ ơi, con cũng muốn có quần áo mới…”

“Mẹ ơi, tại sao mẹ không tìm con…”

Giang Tiêu Tiêu mở mắt, trái tim đau thắt lại, nước mắt rơi không ngừng.

Con của cô…

Cô cũng muốn đi tìm bé! Cô cũng muốn mua thật nhiều quần áo và đồ chơi cho con mình, nhưng mà cô không biết bé ở đâu…

Con ơi, mẹ có lỗi với con.

Cũng không biết Giang Tiêu Tiêu ngồi trên giường bao lâu mới hít một hơi thật sâu, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại. Sau đó cô đánh răng rửa mặt, thay đồ Cận Tri Thận mua cho hôm qua rồi đi làm luôn.

Sau khi tới công ty, Giang Tiêu Tiêu điều chỉnh lại tâm trạng rồi vùi đầu vào công việc, định hoàn thành bản kế hoạch trong ngày hôm nay.

Đến trưa, điện thoại trên bàn đổ chuông, là Cận Tri Thận gọi điện tới, giọng nói nam tính đầy quyến rũ vang lên ở đầu dây bên kia.

“Em ăn cơm chưa?”

Giang Tiêu Tiêu khựng lại giây lát rồi vội đáp: “Tôi ăn rồi.”

Thật ra cô vẫn chưa ăn! Cô bận suốt, quên cả ăn cơm giống như tối qua nhưng sợ Cận Tri Thận biết sự thật sẽ đến đây như hôm qua.

Hôm qua cô tăng ca, đồng nghiệp đã về hết rồi, chỉ còn mình cô ở lại công ty. Nhưng hôm nay thì khác, ở công ty có rất nhiều người! Nếu Cận Tri Thận tới lúc này thì chắc chắn sẽ gây náo động, đến lúc đó…

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ của Cận Tri Thận, anh vừa nghe là biết Giang Tiêu Tiêu nói dối.

“Em mau đi ăn đi, tối nay tôi sẽ dẫn Tiểu Bảo đến tìm em.”

Sao anh lại đoán ra mình đang nói dối nhỉ? Giang Tiêu Tiêu lúng túng nói: “Chắc tối này không được đâu, tôi về muộn lắm.”

Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu đang bận làm bản kế hoạch. Anh thở dài bất đắc dĩ, mình đã mải mê công việc thì thôi, ngay cả người thương cũng ham công tiếc việc.

“Thôi được! Em làm xong rồi về sớm nhé!”

Sao nghe cái giọng điệu tủi thân này cứ như là anh bị bỏ rơi vậy? Phong cách tổng giám đốc bá đạo quay ngoắt một trăm tám mươi độ làm cho vẻ mặt Giang Tiêu Tiêu bỗng trở nên kỳ lạ, cô hắng giọng đáp: “Tôi biết rồi, vậy thôi tôi cúp máy trước đây.”

Nói xong Giang Tiêu Tiêu cúp máy luôn.

Đúng lúc này, đồng nghiệp vừa mới ra ngoài đi ăn cơm mang về cho Giang Tiêu Tiêu một suất cơm và đặt lên bàn. Cô ấy nhìn sắc mặt Giang Tiêu Tiêu, nổi tính hóng chuyện: “Tiêu Tiêu sao thế? Gọi điện với bạn trai hả?”

Giang Tiêu Tiêu vội vàng phủ nhận.

“Không không, cô nói linh tinh gì đó!”

“Tôi có nói mò đâu! Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô này, bao giờ dẫn bạn trai ra mắt chúng tôi đây?”

“Đúng đó đúng đó! Rốt cuộc là người đàn ông như thế nào có thể thu phục được nhân viên xinh đẹp nhất công ty chúng ta đây?”

Đồng nghiệp nam cũng trêu: “Tiêu Tiêu, mau giới thiệu bạn trai đi! Tình địch gặp nhau, tôi phải chuẩn bị một thanh đao mới được!”

“Được rồi mọi người ơi, đừng nói hươu nói vượn nữa! Tôi đi ăn cơm đây!”

Thấy mọi người đều tỏ vẻ hóng chuyện, Giang Tiêu Tiêu vội cầm suất cơm của mình đến phòng nghỉ. Cô và Cận Tri Thận có phải bạn trai bạn gái đầu!

Trong lòng thầm nói như vậy nhưng không hiểu sao nụ cười trên gương mặt cô càng tươi vui hơn, ngay cả Giang Tiêu Tiêu cũng không nhận ra khoảnh khắc này cô hệt như người phụ nữ đang yêu.

Sau khi ăn trưa xong, Giang Tiêu Tiêu tiếp tục làm việc. Đến chiều cô mang bản kế hoạch sơ bộ đến thảo luận với Tô San, cô ấy thốt lên đầy kinh ngạc: “Còn chưa tới một ngày mà cô đã làm xong rồi ư?”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười đưa tài liệu cho Tô San.

“Chỉ là kế hoạch sơ bộ thôi. Giám đốc Tô, cô xem có cần sửa chỗ này không.”

Ánh mắt Tô San lộ rõ sự khen ngợi. Người khác phải làm bản kế hoạch này trong ba bốn ngày, lâu thì một tuần, hiệu suất làm việc của Giang Tiêu Tiêu quả là hiếm thấy, mà điều quan trọng là cô không chỉ có hiệu suất mà còn có chất lượng.

Quả nhiên là người phụ nữ mà sếp tổng thích! Đúng là không tầm thường!

Trong quá trình chung đụng, Tô San phát hiện mặc dù Giang Tiêu Tiêu trông có vẻ bình thường nhưng thật ra còn xuất sắc hơn khối người.