Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 117




Đại học J là trường đại học trọng điểm cả nước. Tỉ lệ ghi danh hàng năm rất cao, nhân tài cũng tầng tầng lớp lớp.

Tất nhiên ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ vô cùng long trọng, nghe nói nhà trường sẽ mời rất nhiều khách quý tham dự.

Lục Tranh là một trong những đại biểu, là hình mẫu doanh nhân trẻ.

Còn Giang Tiêu Tiêu sẽ về thăm trường với tư cách là bạn cùng trường.

diễn thuyết, ủng hộ chúc mừng.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Tiêu Tiêu và Lục Tranh tạm biệt nhau rồi về nhà.

Cùng lúc đó, tại tập đoàn Cận thị.

Cận Tri Thận ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc. Lúc này gõ cửa rồi đi vào phòng, tay cầm một tấm thiệp mời.

“Thưa chủ tịch, ngày mốt Đại học J sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, mời anh đến làm khách quý đọc diễn văn.”

Từ sau khi Cận Tri Thận tiếp nhận công ty, anh đã làm rất nhiều công tác từ thiện dưới danh nghĩa tập đoàn Cận thị, trong đó bao gồm giúp đỡ các sinh viên có thành tích xuất sắc nhưng gia cảnh khó khăn của Đại học J để họ được tiếp tục học tập, nghỉ ngơi trong ký túc xá, mua đồ dùng học tập và sách báo…

Tổng số tiền quyên góp cho Đại học J hằng năm khoảng một trăm triệu. net

Vì vậy, hiệu trưởng trân trọng mời Cận Tri Thận đến tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường lần này.

Nghe vậy, Cận Tri Thận vẫn tiếp tục xử lý công việc trong tay, gương mặt đẹp trai vẫn lạnh lùng như cũ. Anh nhìn lịch trình hôm đó rồi nói một cách thờ ơ: “Bảo Tri Dực đi thay tôi, ngày mốt tôi không rảnh.”

Trợ lý gật đầu, đang định rời đi thì Cận Tri Dực bước đến nói: “Anh ơi, ngày mốt em có hẹn với tổng giám đốc Từ đi giám sát công trình rồi! Anh tự đi đi! Vừa hay có thể giải sầu, anh tự xem lại tâm trạng của mình mấy ngày nay đi, dọa cấp dưới sợ đến mức làm việc cũng phải lo lắng đề phòng.”

Trợ lý bên cạnh nghe thế thì chỉ muốn gật đầu điên cuồng nói đúng rồi đó!

Mấy hôm nay Cận Tri Thận chỉ cắm đầu vào công việc, tuy không mải miết cả ngày lẫn đêm như lúc trước song người đàn ông này đi đến đâu là tỏa ra một hơi thở âm trầm đến đó, làm người khác thấy sợ hãi.

Toàn bộ nhân viên trong công ty đều cảm thấy anh là lạ, ai nấy đều làm việc cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ hễ sơ chỉ một chút sẽ đắc tội vị chủ tịch đáng sợ này.

Thật sự là Cận Tri Thận không có hứng thú với lễ kỷ niệm thành lập trường này. Thấy Cận Tri Dực bảo không có thời gian tham dự thì anh nói luôn: “Thế thì bỏ qua đi!”

Dù sao cũng chỉ là một buổi lễ kỷ niệm thành lập trường mà thôi, tham gia hay không cũng chẳng sao.

Cận Tri Dực thở dài, cuối cùng nói: “Đại học J là trường cũ của chị dâu, em nghe nói hôm đó chị dâu cũng đi. Anh có chắc là anh không đi không? Anh à, chẳng phải anh muốn theo đuổi chị dâu ư? Sao không nhân cơ hội này ấy.”

Vốn dĩ anh ta không định nói cho Cận Tri Thận biết chuyện này. Một cuộc gặp gỡ tình cờ vào ngày lễ kỷ niệm thành lập trường chắc chắn sẽ khiến anh trai vui vẻ.

Kết quả là anh trai lại cứng rắn như vậy… dù nói thế nào cũng không muốn tham gia, vì vậy Cận Tri Dực đành phải tiết lộ tin tức này ra.

Nghe vậy, ánh mắt anh thoáng khựng lại, Giang Tiêu Tiêu cũng tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường ư?

Thật ra mấy hôm nay anh đã bình tĩnh lại, cũng muốn đi tìm Giang Tiêu Tiêu để hỏi cho rõ rốt cuộc là tại sao cô thích anh nhưng lại muốn trốn tránh anh.

Song nhớ đến thái độ kiên quyết của cô trước cổng nhà họ Cận, Cận Tri Thận lại do dự.

Bởi vì anh hiểu Giang Tiêu Tiêu, cho dù anh đi tìm cô thì chắc chắn cô cũng sẽ không cho anh biết nguyên nhân, vẫn đẩy anh ra thật xa.

Cận Tri Dực nhìn Cận Tri Thận, không biết người trước mặt đang nghĩ gì. Anh ta lấy thiệp mời trong tay trợ lý, sau đó hờ hững nói: “Thôi được rồi, anh à, anh không đi thì thôi! Để em đi vậy, náo nhiệt thế cơ mà, tội gì không đi!”

Dứt lời anh ta làm bộ định rời đi, quả nhiên giọng nói lạnh lùng của anh trai vang lên sau lưng.

“Đứng lại.”

Ánh mắt Cận Tri Dực ngậm cười, anh ta thong thả xoay người lại hỏi: “Anh, còn gì nữa ạ?”

“Để thiệp mời lại, chú cút được rồi đó.”

Giang Tiêu Tiêu ở đó, sao anh lại không đi cơ chứ?

“Chẳng phải anh nói không đi sao?”

Cận Tri Dực mỉm cười nhìn anh, không khỏi cảm thán Giang Tiêu Tiêu đã ảnh hưởng quá lớn đến anh trai mình! Rõ ràng ban nãy anh trai còn nhất quyết không đi, vậy mà bây giờ lại… Chậc chậc.

Cận Tri Dực đặt thiệp mời lên bàn, cũng không nói gì nữa mà rời khỏi văn phòng luôn.



Lễ kỷ niệm được tổ chức vào ngày mốt, hôm nay trợ lý phải sửa lại lịch trình.

Vốn dĩ chiều ngày mốt Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận sẽ đi gặp một khách hàng, trợ lý báo lại với cô ta rằng ngày đó không đi nữa. Tô Uyển Ương nảy sinh nghi ngờ, bèn hỏi: “Sao vậy? Hôm đó chủ tịch bận việc gì à?”

Từ sau hôm đó, Tô Uyển Ương biết Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu có mâu thuẫn lớn. Cô ta muốn nhân lúc này tiếp cận Cận Tri Thận nhưng người đàn ông này chỉ biết làm việc. Tô Uyển Ương mời anh đi ăn cơm, đi xem phim. song lần nào cũng bị anh từ chối.

Ngoài giao lưu công việc ra, hai người không hề tiếp xúc gì. Giống như ngoại trừ công việc ra thì anh không có hứng thú với bất kỳ thứ gì khác.

Nghĩ đến đây, Tô Uyển Ương hơi tò mò vì sao Cận Tri Thận lại hủy hết lịch trình ngày mốt.

Trợ lý cũng không giấu giếm: “À, cô Tô, ngày mốt chủ tịch muốn tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường ở Đại học J.”

Nghe vậy, Tô Uyển Ương ngẩn ra.

Cô ta không ngờ Cận Tri Thận lại tham gia kỷ niệm thành lập trường, còn hủy lịch trình vì buổi lễ kỷ niệm này. Chẳng phải anh là người không hề hứng thú với những hoạt động kiểu này hay sao? Sao lại muốn tham gia?

Trợ lý nói xong thì đi ngay, Tô Uyển Ương đứng sững tại chỗ. Lúc này, Tiểu Nhu đi tới: “Chị Uyển Ương, hay là chị đi chung với chủ tịch Cận đi! Chắn chắn lễ kỷ niệm thành lập trường sẽ có rất nhiều hoạt động, đây chẳng phải là một cơ hội tốt để tiếp xúc với nhau hay sao? Hiếm có dịp ngày một chủ tịch không đi làm!”

Tô Uyển Ương nghe vậy, ánh mắt bỗng sáng ngời. Đúng vậy! Cô ta đã về nước rồi nhưng vẫn chưa tham gia hoạt động kiểu này với Cận Tri Thận bao giờ! Đây đúng là một cơ hội tốt.

Nhưng mà, liệu Cận Tri Thận có cho mình đi cùng anh không? Tô Uyển Ương ngẫm nghĩ một lát rồi cong môi nở nụ cười thản nhiên.

Buổi chiều, lúc đưa tài liệu vào văn phòng, Tô Uyển Ương nhìn Cận Tri Thận rồi nói: “Tri Thận, nghe trợ lý nói ngày mốt anh sẽ tham gia lễ kỷ niệm của Đại học J phải không?”

“Ừ” Cận Tri Thận trả lời rất lạnh nhạt, vẫn cúi đầu xem tài liệu.

Tô Uyển Ương đã quen với thái độ lạnh nhạt của anh, lại nói tiếp: “Thật là trùng hợp, trước kia em quen một người bạn sinh viên trao đổi, cũng là sinh viên Đại học J. Hồi đó hai đứa em khá thân, hôm qua cô ấy cũng mời em tham gia. Em đã nghe danh Đại học J từ lâu, hôm đó mình cùng đi nhé!”.

Ban đầu Tô Uyển Ương muốn hỏi hai người đi chung được không nhưng lại sợ Cận Tri Thận từ chối cho nên cô ta nghĩ ra lý do này.

Quả nhiên, Cận Tri Thận nghe vậy thì không tiện nói được gì nữa.

Thấy thế, ánh mắt Tô Uyển Ương lộ rõ sự vui mừng, trong lòng bắt đầu mong chờ đến ngày kỷ niệm ngày thành lập trường.