Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu lại đang trốn tránh, anh thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng lên tiếng: “Đợi tôi vệ sinh cá nhân xong rồi đưa em về.”
Ngôi biệt thự này nằm ở ngoại ô, Giang Tiêu Tiêu không thể tự về được. Cô gật đầu, cũng không nói gì mà chỉ nhìn Cận Tri Thận đi vào phòng tắm.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, anh đi ra mở cửa, kết quả cửa mở ngay. Giang Tiêu Tiêu ngây ngốc nhìn anh, bấy giờ mới biết thì ra lúc nãy Cận Tri Dực không khóa cửa nữa!
Hai người vừa xuống dưới tầng thì cửa biệt thự mở ra, Tô Uyển Ương và bà Cận bước vào.
Bốn người chạm mặt ở phòng khách, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng. Giang Tiêu Tiêu hơi hoảng khi trông thấy bà Cận vì mấy hôm trước mình mới hứa với bà rằng sẽ cố gắng bớt qua lại với Cận Tri Thận, vậy mà hôm nay mình lại xuất hiện ở biệt thự..
Giang Tiêu Tiêu sững ra giây lát mới bình tĩnh lại rồi chào hỏi rất lễ phép: “Cháu chào cô.
Bà Cận khẽ nhíu mày, dường như bà không ngờ Giang Tiêu Tiêu đang ở đây. Bà chỉ gật đầu một cách lạnh nhạt chứ không nói gì, có thể thấy được bà có vẻ không vui.
Tô Uyển Ương bên cạnh cũng biến sắc, vô thức siết chặt ngón tay.
Chẳng phải tình cảm giữa Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận xảy ra vấn đề sao? Sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, hình như hai người họ vừa cùng nhau ra khỏi phòng đi xuống tầng, vừa rồi bọn họ làm gì ở trên tầng?
Tô Uyển Ương càng nghĩ càng xa, suýt thì không giữ được vẻ đoan trang tao nhã.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ trong mấy giây, cuối cùng Cận Tri Thận hỏi với vẻ mặt vô cảm:
“Mẹ, sao hai người lại đến đây?” Bà Cận bình tĩnh lại, liếc nhìn Cận Tri Thận rồi mới trả lời: “Mẹ tới đón Tiểu Bảo, thằng bé đầu rồi?”
Đúng là bọn họ đến đón Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không ở bên cạnh, bà Cận sợ bé sẽ đi tìm Giang Tiêu Tiêu.
Nhưng ai dè đến biệt thự lại gặp Giang Tiêu Tiêu ở đây, cũng không biết đối phương đến đây làm gì.
“Tri Dực dẫn thằng bé ra ngoài rồi.” Cận Tri Thận đáp.
Bà Cận gật đầu rồi nói tiếp: “Vậy thì tốt, tối nay Uyển Ương muốn tới nhà ăn cơm, con cũng về nhé!”
Cận Tri Thận từ chối ngay: “Con không đi đâu, con còn có chút việc, mọi người ăn với nhau đi!”
Có việc? Bà Cận và Tô Uyển Ương thay đổi sắc mặt, đương nhiên bọn họ biết chắc việc này có liên quan đến Giang Tiêu Tiêu. Bà Cận nhíu mày, bực bội gắt lên.
“Chuyện gì? Có liên quan tới cô Giang phải không? Vừa khéo gặp cô Giang, hay là cùng ăn một bữa được chứ?”
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu tái nhợt, bà Cận nhìn cô như muốn nói: cô đã quên ban đầu cô đã hứa với tôi điều gì đúng không?
Sau đó, Giang Tiêu Tiêu vội nói: “Không cần đâu a, cháu còn có việc bận. Cận Tri Thận, anh về cùng cô đi! Tôi xin phép về trước.”
Sau khi nói xong, cô không dám nhìn vào mắt bà Cận và Cận Tri Thận mà lập tức cất bước rời đi, thậm chí không quay đầu lại.
Giang Tiêu Tiêu ra đến cửa đúng lúc Cận Tri Thận và Tiểu Bảo trở về.
Vừa trông thấy Giang Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo lập tức nhảy từ trong lòng Cận Tri Dực xuống, mừng rỡ gọi cô: “Cô Tiêu Tiêu!”
Bấy giờ Cận Tri Thận cũng đuổi kịp, anh kéo cổ tay Giang Tiêu Tiêu.
“Tôi đưa em về.”
Giang Tiêu Tiêu ra sức giãy khỏi tay anh, lạnh lùng cất lời: “Không cần tôi, tôi đã nói là chúng ta cắt đứt quan hệ, mong chủ tịch Cận đừng quấy rầy tôi nữa. Tôi đi trước đây.”
Dứt lời Giang Tiêu Tiêu vội vã chạy ra ngoài, giọng Tiểu Bảo vẫn vang lên sau lưng cô.
“Cô Tiêu Tiêu, cô đừng đi!”
Giang Tiêu Tiêu mặc kệ, rời đi một mình.
Cận Tri Thận ở phía sau nhìn theo bóng lưng cô, thoáng cái sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Cận Tri Dực cũng rất ngạc nhiên, lúc nãy ở trong phòng vẫn êm đẹp cơ mà, có chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại thành ra thế này? Cậu hai nhà họ Cận chẳng hiểu ra sao.
Tiểu Bảo lại càng luống cuống, bé hỏi: “Ba ơi, cô Tiêu Tiêu bị làm sao thế?”
Bà Cận đứng trong phòng chứng kiến tất cả
song không phản ứng gì. Tô Uyển Ương thì ngược lại, tâm trạng tốt hơn nhiều, vui như mở cờ trong bụng.
Cô ta không ngờ Giang Tiêu Tiêu dám nói với Cận Tri Thận những lời này. Nhìn vẻ mặt u ám của anh, cô ta thầm nghĩ chắc chắn sau này anh sẽ không đi tìm Giang Tiêu Tiêu nữa! Lần này vui rồi.
Sau khi ra ngoài, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mình rất quá đáng, lòng càng áy náy hơn. Hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt rưng rưng.
Vừa nghĩ tới những lời mình vừa nói với Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu lại không kìm được nước mắt.
Cô hận bản thân đã làm tổn thương người đã đối tốt với mình, thế nhưng cô không còn cách nào khác, giữa bọn họ là khoảng cách không thể vượt qua, chỉ có thể cắt đứt một cách rạch ròi.
Cận Tri Thận, em xin lỗi! Cô chỉ biết lặp đi lặp lại câu này trong lòng.
Về phía Cận Tri Thận, sắc mặt anh cực tệ, sau đó anh vào phòng khách lấy chìa khóa xe. Bà Cận thấy vậy bèn vội vàng nói: “Đi thôi Tri Thận, về nhà ăn cơm.”
Tô Uyển Ương nở nụ cười song chỉ im lặng không lên tiếng.
Cận Tri Thận không để ý tới bà Cận, anh lấy chìa khóa rồi đi một mình, bà Cận gọi liên hồi mà anh cứ làm ngơ.
Cận Tri Dực đi tới: “Mẹ à, chị dâu chạy mất rồi, mẹ đừng gọi nữa, anh con không có tâm trạng ăn cơm đầu!”
“Chị dâu gì chứ, đừng gọi linh tinh.” Bà Cận lườm anh ta.
Cận Tri Dực bĩu môi, thầm nói trong lòng: người ta vốn là chị dâu con mà.
Biệt thự nằm ở ngoại ô, rất khó bắt xe, trên đường không một bóng người, Giang Tiêu Tiêu đi trên đường cũng thấy sợ, tuy nhiên đằng sau có một chiếc xe vẫn luôn soi đèn cho cô.
Giang Tiêu Tiêu thừa biết là ai song cô không dám quay đầu lại.
Chiếc xe phía sau rì rì đi theo, Cận Tri Thận ngồi trên ghế lái. Thật ra anh cảm thấy không phải Giang Tiêu Tiêu không có cảm tình với anh, lại càng không có khả năng cô thích người khác.
Có điều không biết tại sao cô cứ trốn tránh anh mãi. Nhất là vừa rồi cô phản ứng vô cùng kịch liệt khi gặp bà Cận.
Cận Tri Thận nhíu mày, siết chặt tay lái. Mãi cho tới khi Giang Tiêu Tiêu bắt được xe, anh nhìn cô rời đi chứ không đuổi theo.
Anh đỗ xe ven đường, một tay chống lên cửa sổ xe, tay kia châm thuốc. Khói thuốc quẩn quanh, sắc mặt người đàn ông trông có vẻ sa sút tinh thần song ánh mắt vẫn luôn kiên định.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh và Giang Tiêu Tiêu sẽ không bao giờ cắt đứt quan hệ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cận Tri Thận hút hết hai điếu thuốc mới lái xe rời đi.
Anh không về biệt thự mà lái xe tới câu lạc bộ uống rượu. Thẩm Mộ Bạch đã ở đó, trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người họ.
Cận Tri Thận nâng ly rượu trên bàn lên uống cạn. Anh bạn xấu Thẩm Mộ Bạch phát hiện tâm trạng anh không tốt, bèn khuyên bảo: “Uống nhiều vào, uống say có thể tạm thời làm tê liệt thần kinh.”