Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 114




Tiểu Bảo sẽ không mở cửa ngay nên Giang Tiêu Tiêu đành phải tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô vô thức nhìn Cận Tri Thận, hiện giờ anh đang nhắm mắt, chẳng biết có ngủ thật hay không.

Giang Tiêu Tiêu không dám lên tiếng mà chỉ chăm chú nhìn anh hồi lâu, thấy anh không có bất kỳ phản ứng gì, xem ra là ngủ thật.

Giang Tiêu Tiêu càng bất lực hơn, hôm qua Cận Tri Dực chuốc say cô để moi tin cũng thôi đi, hôm nay Tiểu Bảo còn nhốt cô và Cận Tri Thận trong phòng, mà bây giờ Cận Tri Thận lại yên tâm ngủ trên giường. Gia đình này thật kỳ lạ! Bọn họ có thể nghĩ đến cảm nhận của cô được không hả!

Ban đầu Giang Tiêu Tiêu định gọi Cận Tri Thận dậy nghĩ cách mở cửa, nhưng lại nhớ tới những lời Cận Tri Dực nói hôm qua. Anh vùi đầu vào làm việc suốt, có lẽ hôm qua anh thức trắng đêm.

Giang Tiêu Tiêu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không nhẫn tâm đánh thức Cận Tri Thận, đành phải cam chịu số phận chờ anh tỉnh lại hoặc Tiểu Bảo đến mở cửa.

Ngồi trên ghế, cô bất giác quan sát phòng của Cận Tri Thận. Căn phòng được trang trí đơn giản mà không mất đi vẻ tao nhã, trông rất dễ chịu, xung quanh thoang thoảng mùi nước hoa Eau de Cologne. Giang Tiêu Tiêu nhìn một vòng, bỗng liếc thấy một thứ quen thuộc đặt trên bàn.

Đó chẳng phải là chìa khóa nhà mình sao? Thì ra là rơi ở chỗ Cận Tri Thận!

Cô cầm chìa khóa lên nhìn hồi lâu, sau đó lại cảm thấy buồn tẻ, thế là cô lấy điện thoại ra lướt Weibo rồi lại chơi game.

Đúng lúc này, Giang Tiêu Tiêu nhận được tin nhắn wechat từ Lục Tranh, anh ấy hỏi cô tối nay có rảnh cùng đi ăn không.

Đi ăn? Bây giờ cô muốn rời khỏi đây cũng khó chứ đừng nói chi đến việc đi ăn.

Giang Tiêu Tiêu thở dài, từ chối Lục Tranh một cách uyển chuyển.

“Em xin lỗi! Anh Lục, tối nay em có chút việc, e rằng không đi được rồi. Hôm khác em sẽ mời anh!”

Lục Tranh trả lời rất nhanh.

“Ừ, vậy khi nào em rảnh thì liên lạc với anh nhé.”

Giang Tiêu Tiêu không nhắn lại nữa mà tiếp tục chơi game.

Dần dần cô cảm thấy mệt mỏi. Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận, dường như người đàn ông này hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, không hiểu sao cô cũng úp mặt lên bàn ngủ thiếp đi..

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong lúc mơ màng Giang Tiêu Tiêu lờ mờ cảm thấy có người ôm mình. Vòng tay quen thuộc mang đến cho cô cảm giác yên tâm. net

Cận Tri Thận nhẹ nhàng ôm cô. Nhìn cô rúc vào lòng mình, anh cảm thấy thật ấm áp.

Sau đó anh đặt Giang Tiêu Tiêu lên giường, đắp kín chăn cho cô rồi cũng nằm xuống bên cạnh.

Cận Tri Thận dịu dàng ngắm khuôn mặt cô gái đang ngủ say, khóe môi khẽ cong lên rồi cũng ngủ theo.

Trong khi đó, ở phòng khách tầng dưới.

Tiểu Bảo và Cận Tri Dực đang vừa xem ti vi vừa ăn vặt.

“Chú út ơi, chú nói xem bây giờ ba con và cô Tiêu Tiêu đang làm gì ạ?”

“Làm sao chú biết được!”

Nói thì nói vậy chứ thật ra Cận Tri Dực đang tưởng tượng ra các hình ảnh khiến người khác phải mặt đỏ tim đập thình thịch.

“Vậy khi nào chúng ta mới thả cô Tiêu Tiêu ra ngoài ạ? Ra ngoài rồi cô Tiêu Tiêu có giận không, nếu giận liệu cô ấy có bơ Tiểu Bảo không ạ?”

Cận Tri Dực xoa đầu bé, đồng thời mỉm cười nói: “Yên tâm đi cục cưng, nếu cô Tiêu Tiêu bơ cháu, cháu cứ làm nũng là được.”

Tiểu Bảo gật đầu, cảm thấy rất có lý.

Hai người tiếp tục ăn vặt và xem tivi một cách yên tâm thoải mái.

Lúc Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại lần nữa, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng tim đập bên tai. Sau vài giây sững sờ cô mới phát hiện mình đang rúc trong lòng Cận Tri Thận, thật là ấm áp.

Chuyện gì thế này?

Giang Tiêu Tiêu đơ ra mấy giây, ngay sau đó cô sợ đến mức giãy ra khỏi lòng anh, gây ra động tĩnh rất lớn làm Cận Tri Thận cũng tỉnh dậy theo. Anh mở mắt nhìn cô gái đang hoảng hốt trước mặt.

“Sao… sao chúng ta lại thế này? À không phải, sao tôi lại nằm trên giường của anh?” Giang Tiêu Tiêu lắp bắp nói.

Cận Tri Thận buột miệng nói đùa: “Em quên rồi à? Tự em leo lên mà.”

Giang Tiêu Tiêu bỗng ngây người khi nghe anh nói vậy. Sao có thể chứ? Lẽ nào cô bị mộng du? Không thể nào!

“Anh lừa tôi.”

Cận Tri Thận khẽ cười, Giang Tiêu Tiêu thấy anh lừa mình thật thì thẹn quá hóa giận, ném gối lên đầu anh.

Cận Tri Thận giơ tay đỡ rồi kéo mạnh, không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu lại nằm sấp giữa hai chân anh.

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Cận Tri Dực và Tiểu Bảo xuất hiện.

Cận Tri Dực trông thấy cảnh tượng trong phòng, vội vàng bịt mắt Tiểu Bảo rồi hấp tấp nói: “Hai người cứ tiếp tục đi.”

Nói xong anh ta lập tức dẫn Tiểu Bảo ra ngoài, đóng cửa lại và nhanh chóng rời đi.

“Ơ, không phải đâu, hai người nghe tôi giải thích đã!” Giang Tiêu Tiêu đang đè lên người Cận Tri Thận cuống quít bật dậy hô, nhưng cửa phòng đã đóng lại, đâu còn bóng dáng Tiểu Bảo và Cận Tri Dực nữa.

Cận Tri Dực đã bế Tiểu Bảo xuống tầng dưới rồi.

Tiểu Bảo nhảy từ trong lòng anh ta xuống, hỏi với vẻ mờ mịt: “Chú út ơi, lúc nãy cô Tiêu Tiêu và ba cháu làm gì trong phòng thế? Tại sao chú không cho cháu xem chứ!”

Tiểu Bảo tỏ vẻ nghi hoặc vì bé vừa mới vào phòng, còn chưa nhìn thấy gì hết đã bị bế ra ngoài rồi.

Cận Tri Dực mỉm cười: “Cục cưng à, con không được xem.”

“Tại sao ạ?”

“À thì… Sau này con lớn thì sẽ biết.” Cận Tri Dực bối rối ra mặt.

Anh ta bất giác nhìn lên căn phòng trên tầng, vốn dĩ anh ta nghĩ thời gian đủ rồi nên đi mở cửa cho hai người, kết quả lại bắt gặp cảnh tượng kia…

Chỉ mong chị dâu và anh trai không bị bọn họ quấy rầy.

Tiểu Bảo nghe anh ta nói thế thì càng khó hiểu hơn.

“Đi nào cục cưng, đừng nghĩ nữa, chú dẫn cháu ra ngoài chơi một lát rồi về.”

Nói rồi Cận Tri Dực bế Tiểu Bảo lên.

Tiểu Bảo cũng không từ chối, theo anh ta ra ngoài.

Trong căn phòng trên tầng, Giang Tiêu Tiêu chỉ muốn chết quách đi cho xong. Cô không chỉ ở trên giường của Cận Tri Thận mà vừa rồi còn bị Cận Tri Dực và Tiểu Bảo bắt gặp hình ảnh hai người trong tư thế mập mờ thế kia.

Giang Tiêu Tiêu trợn mắt trừng tên đầu sỏ Cận Tri Thận bên cạnh.

“Tất cả là tại anh đấy!”

Nếu không phải tại anh trêu cô thì sẽ không xảy ra hiểu nhầm đáng xấu hổ như vậy.

Cận Tri Thận nở nụ cười khiến khuôn mặt anh tuấn càng thêm quyến rũ, giọng nói trầm khàn cuốn hút vang lên: “Làm sao đây? Giờ bị hiểu lầm rồi, em có cần tôi chịu trách nhiệm không?”

Nghe anh nói vậy, Giang Tiêu Tiêu hơi ngượng nhưng cũng tỉnh táo lại, cuống quýt nói: “Anh đừng đùa nữa, chịu trách nhiệm gì chứ, tôi… tôi phải về đây, anh bảo bọn họ mở cửa được không?”

Giang Tiêu Tiêu gãi đầu, cảm thấy hơi ảo não, nếu biết trước thì cô không nên ngủ lại đây.

Thôi thôi, Cận Tri Thận không bị ốm là tốt rồi, cô cũng sắp rời khỏi đây, cứ coi những gì vừa xảy ra là chuyện ngoài ý muốn vậy.