Giang Tiêu Tiêu hỏi được địa chỉ, sau đó chào hỏi đồng nghiệp rồi đi.
Nhà hàng này rất gần công ty cô. Sau khi tới nơi, cô tìm bà Cận và ngồi bên phía đối diện bà.
Bà Cận rất khách sáo, luôn giữ nụ cười thản nhiên, đồng thời nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi cô Giang vì đã tùy tiện hẹn cô ra ngoài.”
Bà vừa nói vừa quan sát cô gái đang ngồi trước mặt, không thể phủ nhận Giang Tiêu Tiêu rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất, mang lại cho người ta cảm giác thoải mái. Thế nhưng… không phải cứ xinh đẹp là có thể ở bên Cận Tri Thận được.
Giang Tiêu Tiêu không để bụng vấn đề này, cô hỏi: “Cô tìm cháu có chuyện gì không ạ?”
Ánh mắt bà Cận xuất hiện vẻ bối rối, cuối cùng bà cũng nói thẳng mục đích lần này tới đây.
“Cô Giang, tôi nói thắng nhé, lần này tôi đến vì Tri Thận và Tiểu Bảo, mong cô hãy cách xa hai đứa nó một chút!”
Giang Tiêu Tiêu khẽ chớp mắt, rõ ràng là cô đã biết mục đích của bà Cận nhưng khi nghe thấy câu nói này, trái tim cô vẫn quặn đau, bỗng chốc không biết nên nói gì.
Bà Cận nói tiếp: “Cô Giang à, nhà Cận chúng tôi không đặt nặng vấn đề môn đăng hộ đối, nhưng mà… Không giấu gì cô, tôi đã tự ý điều tra hoàn cảnh gia đình cô, thật sự là cô và Tri Thận không hợp ở bên nhau.”
Đêm qua bà Cận đã sai người điều tra rõ quan hệ giữa Giang Tiêu Tiêu và nhà họ Giang cùng nhà họ Lam, đương nhiên cũng tra ra chuyện xảy ra trong một năm Giang Tiêu Tiêu mất tích.
Bà Cận sợ Cận Tri Thận biết chuyện sẽ tức giận nên không kể tường tận những chuyện đã xảy ra trong một năm đó.
Thế nhưng sau khi biết dây mơ rễ má giữa cô và hai nhà Lam, Giang, bà Cận không đồng ý cho Cận Tri Thận ở bên một người phụ nữ như vậy, lại càng không muốn Tiểu Bảo tiếp xúc với cô.
Cận Tri Thận là người thừa kế nhà họ Cận, quả thật Giang Tiêu Tiêu không thích hợp đảm nhận vị trí phu nhân chủ tịch Cận thị.
“Xin lỗi cô Giang, tôi không nên điều tra thân phận gia cảnh của cô, song vì Tri Thận và Tiểu Bảo… tôi không thể không làm vậy.”
Nói đoạn bà lấy một tấm séc trong túi xách ra đưa cho Giang Tiêu Tiêu rồi tiếp tục lên tiếng: “Tôi biết mẹ cô bị bệnh nặng. Cô Giang à, sau này cô cần giúp gì thì cứ tới tìm tôi, mong cô đừng tìm Tri Thận nữa.”
Bà Cận biết mình nói vậy không được hay cho lắm, nhưng ai chả ích kỷ, Cận Tri Thận thích Giang Tiêu Tiêu, thậm chí vì đối phương mà không màng tính mạng, Tiểu Bảo lại càng quan tâm tới Giang Tiêu Tiêu, cả hai đều không muốn rời xa cô. Vì vậy bà Cận chỉ có thể tìm Giang Tiêu Tiêu để khuyên cô rời khỏi cuộc sống của hai người họ.
Giang Tiêu Tiêu bình tĩnh đẩy tấm séc lại.
“Thưa cô, cô nghĩ nhiều rồi, cháu và Cận Tri Thận chỉ là bạn bè mà thôi, không phải quan hệ như cô nghĩ đâu. Cháu biết mình có thân phận gì, cũng không dám mơ tưởng trèo lên cành cao nhà họ Cận.”
Giang Tiêu Tiêu cười hờ hững, trông như đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Cô khẽ mím môi rồi nói tiếp: “Cô cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng giữ khoảng cách với họ, cũng sẽ không nói cho họ biết chuyện hôm nay cô tới tìm cháu.”
Bà Cận nghe vậy thì ngập ngừng chốc lát, cuối cùng bà nói: “Cảm ơn cô Giang, tôi hi vọng cô nói được làm được.”
“Vâng. Thưa cô, cháu còn có việc nên xin phép đi trước ạ.” Giang Tiêu Tiêu nói xong liền rời khỏi nhà hàng.
Sau khi ra ngoài, cuối cùng cô không kìm lòng được nữa, vành mắt bất giác đỏ lên. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cô muốn xin bà Cận cho mình một cơ hội chứng minh cô cũng xứng đôi với Cận Tri Thận, thế nhưng bà Cận đã điều tra cô, kiểu gì thì cuối cùng nhà họ Cận cũng biết chuyện cô mang thai hộ.
Cô cố nén xúc động, tự nhủ rằng đây là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người.
Bà Cận vẫn ngồi trong nhà hàng, nhíu mày nhìn tấm séc mà thở dài. Bà chỉ lo nếu Cận Tri Thận biết mình tìm Giang Tiêu Tiêu, lại còn nói những lời như vậy thì có lẽ anh sẽ không ngó ngàng tới người mẹ này một thời gian dài mất.
Giang Tiêu Tiêu tìm đại một nơi dùng bữa. Trong lúc cô đang mặt mày ủ rũ ăn cơm thì điện thoại bên cạnh bỗng vang lên, là tin nhắn của Cận Tri Thận.
“Em đi làm rồi hả? Đã ăn cơm chưa?”
Giang Tiêu Tiêu cụp mắt đọc mấy chữ trên màn hình, trong lòng bỗng trào dâng bao cảm xúc phức tạp. Sau một lúc lâu, cô tắt máy rồi đặt sang bên cạnh, cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Giang Tiêu Tiêu về thắng công ty. Buổi chiều cô làm việc như người mất hồn, lời bà Cận nói cứ văng vẳng bên tai cô hết lần này đến lần khác.
Tô San đi tới hỏi han: “Tiêu Tiêu, cô bị làm sao vậy? Từ lúc trưa trở về cô cứ hồn vía lên mây, thấy khó chịu chỗ nào hả?”
Giang Tiêu Tiêu lập tức lấy lại tinh thần, lắc đầu đáp:
“Giám đốc Tô, tôi không sao.”
Cô thấy thật có lỗi vì đã suy nghĩ những việc này trong giờ làm việc. Giang Tiêu Tiêu điều chỉnh lại tâm trạng rồi tìm bản kế hoạch đã làm trước đó đưa cho Tô San.
“Tôi đã thỏa thuận hợp tác với Cận Thị xong xuôi. Giám đốc Tô, chuyện tiếp theo xin nhờ cô.”
“Giỏi quá đi! Tiêu Tiêu này, tôi đã bảo giao hạng mục này cho cô nhất định sẽ ổn mà. Chúng ta đã dễ dàng hơn trong việc giành lấy hạng mục Vân Thường rồi, sau này tôi sẽ phát tiền thưởng cho cô.”
Mặc dù Tô San đã biết trước là Giang Tiêu Tiêu có thể lấy được hạng mục này, bởi vì cậu hai nhà họ Cận đã dặn dò chuyện hợp tác.
Thế nhưng lúc này cô ấy vẫn không kìm được cảm thán: vì muốn gặp Giang Tiêu Tiêu mà sếp tổng bớt thời gian bàn chuyện hợp tác với công ty nhỏ của bọn họ, đúng là đàn ông đang yêu trở nên thật khác biệt.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Cảm ơn giám đốc Tô.”
Cuối cùng tiền thưởng cũng mang lại cho cô chút an ủi, Giang Tiêu Tiêu xốc lại tinh thần, tiếp tục làm việc.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, mặc dù đã hết giờ làm nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn ở lại công ty tăng ca. Thật ra cô đã hoàn thành hạng mục Vân Thường, bây giờ không cần tăng ca làm những việc này nữa.
Nhưng Giang Tiêu Tiêu không muốn về nhà vì sợ Tiểu Bảo sẽ tới tìm cô.
Mấy tiếng trước cô mới hứa với bà Cận là sẽ giữ khoảng cách với hai người họ, bởi vậy bây giờ cô phải cố gắng tránh mặt họ! Nếu bớt gặp nhau, nói không chừng chẳng mấy chốc Tiểu Bảo sẽ quên cô thôi.
Nhưng rồi Giang Tiêu Tiêu lại nghĩ chắc không đâu, ông bà Cận không đồng ý cho cô gần gũi với Tiểu Bảo, vậy thì chắc chắn sẽ nghĩ cách ngăn Tiểu Bảo đến tìm cô.
Mà sự thật đúng là như thế, Giang Tiêu Tiêu không nhận được cuộc gọi nào, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng hơi buồn.
Có phải từ nay về sau cô sẽ không được gặp Tiểu Bảo nữa, có phải cô và Cận Tri Thận cũng..
Nghĩ đến đây, trái tim Giang Tiêu Tiêu bỗng đau thắt lại.
Cô tự nhủ mình phải nhìn rõ hiện thực, hãy coi những việc xảy ra trước đó như một giấc mơ!
Giang Tiêu Tiêu nâng cao tinh thần, ép mình đừng suy nghĩ miễn man nữa, đồng thời cúi đầu tiếp tục làm việc.