Bé Cưng Muốn Ly Hôn

Chương 3: 3: Rạn Nứt





Quả thật Vu Khiết hôm nay gặp hắn chính là để tâm sự, không nhắc đến thì thôi chứ nhắc đến chuyện có liên quan đến Lục Phong cô lại thấy đau đầu.
“Haizz… Việc tụi tao cãi nhau lần này cũng chẳng phải chuyện gì mới, tao chỉ cảm thấy hơn mười năm đi theo anh ấy, cùng anh ấy yêu nhau đến tận bây giờ, vậy mà bây giờ giữa tụi tao lại có vết rạn nứt.

Thế nhưng, tao lại chẳng biết vấn đề nằm ở đâu, tao cảm thấy bản thân mình thật thất bại….

Lý Ngọc, mày biết chuyện đáng buồn nhất lúc này là gì không? Chính là tao nhút nhát không dám đối mặt nói chuyện thẳng thắn với anh ấy, tao sợ… sợ anh ấy lại chê tao phiền, chê tao õng ẹo… Ha, căn bản là tao sợ chúng tao sẽ chia tay!”
Lý Ngọc lẳng lặng lắng nghe, hắn cười khổ không biết là ai đáng buồn hơn ai đây? Khi chính hắn trong lòng vẫn luôn có tình cảm giấu kín không thể nói ra, chỉ có thể làm tốt vai trò của một người bạn chí cốt đứng từ xa nhìn cô cùng một người đàn ông khác hạnh phúc bên nhau.
Loại xúc động bất chợt này Lý Ngọc vẫn luôn giấu kín, cố nén xúc động muốn khuyên cô hãy chia tay với Lục Phong đi.

Bởi từ ngày ở bên gã, Vu Khiết chẳng còn là bản thân nữa.


Cô đánh đổi mọi thứ vì gã quá nhiều nhưng gã chẳng biết quý trọng, còn vô số lần tổn thương cô.
“Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy sao có thể dễ dàng nói chia tay là chia tay? Còn mày, mày thật sự chấp nhận chuyện đó sẽ xảy ra sao?” Lý Ngọc nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng hỏi.
“Tao… Tao quả thật không chấp nhận việc một ngày nào đó sẽ không còn ở bên cạnh anh ấy, nhưng là… mày không hiểu cái loại cảm giác như thể tình yêu chậm rãi biến mất, dù có cố gắng níu kéo đến cách mấy cũng không thể giữ lại được.”
“Mày đừng có bi quan như vậy, chuyện nào có nghiêm trọng như mày suy nghĩ, vẫn là mày nên nghĩ thoáng ra.”
“Mày bảo tao nghĩ nhiều sao…” Vu Khiết cũng hy vọng là do mình nghĩ quá nhiều, nhưng loại cảm giác trống rỗng trong ngực này làm sao giải thích được đây?
______
Từ chối lời đề nghị của thằng bạn tốt muốn tiễn mình về nhà, Vu Khiết chậm rãi đi trên con đường dài đằng đẵng quen thuộc.
Vu Khiết đột nhiên nhớ chút chuyện khi xưa.

Trước kia bọn họ vẫn chưa thể kiếm đủ tiền để mua xe, Lục Phong lại còn đang trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp phải liên tục tăng ca, khi ấy không phải cô từ nhà đi đón gã, cũng là gã chờ từ chỗ cô làm rồi dắt cô đi ăn khuya.
Cả hai rõ ràng đều mệt muốn chết đi sống lại, trở về nhà lại còn muốn âu yếm, thân mật với nhau, sau buổi cuồng nhiệt chính là an ổn ôm nhau mà ngủ trên chiếc giường có ga trải màu xanh ấy.

Lúc đó tuy mệt nhưng bọn họ đều thực sự hạnh phúc, dù cuộc sống có thiếu thốn đủ điều nhưng tình cảm giữa hai người vẫn luôn nồng cháy khắng khít.
Vu Khiết trở về nhà của hai người, cô tra chìa vào ổ, bỗng tâm tình lại trở nên buồn bã.

Nghĩ tới việc phía sau cánh cửa này chào đón cô chính là căn phòng tối tăm và lạnh lẽo, quen thuộc đến mức chỉ cần nhớ lại là bản thân đã không kìm được rét run.

Nhưng trái với dự đoán của cô, khi đẩy cửa vào nhà lại nhìn thấy phòng khách đang sáng đèn, Lục Phong đang ngồi ngay ngắn xem tài liệu trên chiếc sô pha.

Vu Khiết bất ngờ không nghĩ gã lại về nhà sớm hơn mọi khi, hèn gì cả ngày hôm nay cô đều không thấy gã nhắn tin sẽ ở lại công ty tăng ca.

Bởi vì quá kinh ngạc nên cô cứ đứng tại cửa chính ngây như phỗng, chân tay quên mất phải nhúc nhích.
“Về rồi?” Mắt nhìn tập tài liệu trên tay, gã không thèm liếc cô lấy một cái mà thản nhiên hỏi, “Em đi đâu giờ mới về?”
“Em cùng Lý Ngọc ra ngoài uống chút cà phê.” Lúc này Vu Khiết mới hoàn hồn trở lại, không nhanh không chậm cởi giày bước vào nhà.
Nghe thấy cái tên không muốn nghe, Lục Phong khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi, “Lại là Lý Ngọc?”
“Ừ, lại là cậu ấy.

Anh đừng lo, tụi em chỉ uống chút cà phê rồi về ngay ấy mà.” Vu Khiết theo thói quen trả lời câu hỏi của gã mỗi khi thấy cô ra ngoài tìm Lý Ngọc tâm sự, trái lại còn vui vẻ hỏi, “Mà sao anh về sớm thế, công ty hôm nay không tăng ca à?”
“Ừ.”
Nghe thấy đáp án cụt lủn của đối phương cô cũng không giận, chỉ có chút hối hận vì lúc nãy đã ra ngoài để lãng phí mất khoảng thời gian quý giá ở bên cạnh gã.

“Anh đã ăn gì chưa, giờ này cũng không còn quá sớm nhưng em vẫn có thể làm mấy món….”

“Không cần phiền phức vậy đâu.

Tôi có gọi cơm hộp rồi, lại đây ăn với tôi.”
“Ừ, em biết rồi.” Trong lòng cô đột nhiên trùng xuống.
Cơm nước xong xuôi, Vu Khiết nhanh chóng đem hoa quả ra gọt, cô đặt lên bàn tiện cho gã vừa ăn vừa xem ti vi.

Sau đó, cô sẽ cẩn thận ngồi xuống bên cạnh gã, giả bộ lấy lòng rồi vùi đầu vào trong lòng gã làm nũng.

Quả nhiên, chỉ khi ở bên người đàn ông này thì cô mới cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc được..