Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

Chương 60




Cảnh quay ngoại cảnh cuối cùng, là một cảnh dưới hoàng hôn trên bờ cát đảo Nhật Quang.

Một màn này thật ra cũng không có kịch bản gì, cũng chỉ là vai nam chính Tạ Uyên của Bùi Thước đưa cô em gái tự kỷ Diệp Tiểu Ngạn đến ngắm biển, lúc ấy Tạ Uyên đã thay em gái trả thù, làm án mạng liên hoàn, đồng thời ở trong lòng đã có loại dự cảm mình đã bị lộ.

Nhưng đối mặt với cuộc sống của người em gái gần như đã bị hủy diệt, hắn vẫn không cách nào thu tay lại, không cách nào bỏ qua mấy người ức hiếp em gái mình còn sống.

Không có quá nhiều lời thoại, cảnh này cần phải biểu hiện ra nội tâm nam chính giãy dụa quyết liệt, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bởi vì thủy triều sắp dâng, thời gian quay cảnh này cũng có hạn chế. Mà nói thật, Bùi Thước không giỏi nhất là quay dưới điều kiện thời gian bị hạn chế.

Thời gian đã đến, nhìn những đường ray vội vàng đặt ở trên bờ cát, nhân viên công tác mang máy quay phim bận bịu đi qua đi lại, trong lòng Bùi Thước lại bắt đầu hơi sợ hãi. Cậu vô thức liếc qua nhìn Phí Y, phát hiện đối phương đang trò chuyện gì đó với nữ chính Nhan Hủ Dao.

Một lát sau Nhan Hủ Dao đi đến gần Bùi Thước, nhíu mày nhìn cậu: "Phí Y nói, lát nữa cậu đừng như xe bị tuột xích."

Tạo hình của Nhan Hủ Dao đã xong, mái tóc dài màu đen thuần khiết phối với phần tóc mái ngang trán, cả người dưới ánh nắng chiều lộ ra sự tươi mát trẻ đẹp, chỉ là lời nói ra lại mang theo khí chất của nữ vương, nghe sao cũng cảm giác không hợp.

".. Tại sao lại đặc biệt căn dặn tôi?" Bùi Thước có chút khó chịu, đồng thời, lời này sao Phí Y không tự mình đến nói?

"Ai biết." Nhan Hủ Dao trợn mắt nhìn Bùi Thước: "Nhưng mà đúng là tôi có chút lo lắng cho cậu, lần ở thủy cung đó.."

Nhắc đến chuyện này Bùi Thước liền chột dạ, vội vàng gật đầu đáp ứng nói: "Vâng, vâng."

"Chuyện ở thủy cung" làm Bùi Thước chột dạ thật ra là một cảnh quay vào tuần trước, nội dung cảnh quay đó là vai Tạ Uyên của hắn vì phối hợp trị liệu, đưa em gái đến xem con cá voi trắng nhỏ mình đã thuần dưỡng, đồng thời thành công kích thích sự chú ý của em gái.

Vì cảnh quay đó Bùi Thước đã chuẩn bị rất lâu, lúc một mình đối mặt với con cá voi trắng A Bảo cũng phối hợp với nó rất khá, chỉ là hiện trường vẫn còn hỗn loạn.

Khi Nhan Hủ Dao theo như trong kịch bản, từng bước một đi vào trong hồ đến khi ngập đến bắp chân, Bùi Thước cũng không biết mình đã làm động tác gì, tóm lại A Bảo giữ nguyên trạng thái uống nhầm thuốc thẳng tắp lao tới Nhan Hủ Dao, Nhan Hủ Dao không đứng vững thế là ngã xuống nước.

Chuẩn bị xong tạo hình lần thứ hai, bắt đầu lần nữa, A Bảo không lao tới, chỉ là cái đuôi ào ào vỗ nước, thành công làm Nhan Hủ Dao ướt nhẹp.

Lần thứ ba, lần thứ tư.. Tóm lại một cảnh đó giày vò cả ngày mới qua xong, Bùi Thước vô cùng áy náy, nhưng đối với đôi mắt vô tội tròn vo kia của A Bảo cậu cũng không thể nói cái gì, đành phải tự trách bản thân mình.

Cảnh quay ngày đó Phí Y không nói gì, các nhân viên đoàn làm phim cũng không nói gì, dù sao đây cũng là A Bảo - một con cá voi thôi, không cách nào đoán được gì. Nhưng nhìn thợ trang điểm lần này đến lần khác trang điểm lại cho Nhan Hủ Dao, Nhan Hủ Dao cũng mặc váy ngâm mình trong nước lạnh hơn nửa ngày, Bùi Thước vẫn không nhịn được uể oải.

Trước đó bản thân còn tuyên thệ phải đứng vững gót chân trong vòng tròn này, không chỉ làm một minh tinh tuyến ba nho nhỏ nữa, nhưng ở dưới một cảnh quay nhỏ cũng phải quay lại nhiều lần cũng là mình, chuyện này làm Bùi Thước có cảm giác thất bại không ngừng.

Còn nhớ đêm ấy lúc ở nhà trọ, Kỳ Du rất nhanh đã phát hiện Bùi Thước kỳ lạ. Nghe Bùi Thước kể sơ qua chuyện gì xảy ra, Kỳ Du cũng không biết nói gì.

"Lần đầu tôi làm tiết mục, bị đạo diễn mắng không chút nể mặt."

Lúc Bùi Thước đang sa sút, bỗng nhiên nghe thấy Kỳ Du đang ngồi ở trên ghế sa lon lên tiếng.

"Hả?" Bùi Thước trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

"Làm không tốt, không có hiệu quả của tiết mục, cho nên bị mắng." Kỳ Du hời hợt nói, không nhìn Bùi Thước.

Bùi Thước suy nghĩ trong chốc lát, vừa rồi Kỳ Du bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, sẽ không phải là.. An ủi mình chứ?

Sau khi đạt được kết luận này Bùi Thước cảm thấy tích tụ trong lòng tiêu tán đi không ít, lúc cậu cười thầm muốn nói gì đó với Kỳ Du, bỗng nhiên nghe thấy lời đối phương thay đổi.

"Nhưng thời gian em ở chung với con cá voi đó cũng đủ lâu rồi nhỉ? Vậy mà nó còn không nghe lời em, em không được nó thích à?" Kỳ Du trực tiếp nói ra.

"..."

Bùi Thước lập tức có chút tổn thương, trong lòng tự nhủ anh cho là cậu giống anh sao.

Lại nói tiếp, lúc Kỳ Du vừa theo Bùi Thước đến đảo Nhật Quang, Bùi Thước mang tâm thái khoe khoang đưa Kỳ Du đi xem qua A Bảo, đồng thời trên đường còn nói mấy lời kiểu "tên nhóc đó rất nghe lời cậu".

Kết quả đương nhiên là bị bẽ mặt rồi.

A Bảo đối với lệnh của Bùi Thước trên cơ bản là xem tâm tình, tâm tình không tốt dù được Bùi Thước cho ăn hơn nửa thùng cá tuyết nó cũng không nghe.

Nhưng mà Kỳ Du.. Kỳ Du chỉ chơi với A Bảo chưa đến một buổi chiều, A Bảo đã không sợ người lạ đối với lời Kỳ Du nói gì nghe nấy, thậm chí không cần cá tuyết cũng khéo léo vây quanh Kỳ Du, đúng là làm Bùi Thước vô cùng tức giận.

"Em đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa, rõ ràng em còn chưa có nổi, áp lực ở đâu ra." Đêm đó cuối cùng Kỳ Du đã "an ủi" Bùi Thước như vậy.

Hiệu quả.. Được rồi Bùi Thước thừa nhận, mặc dù trong lòng rất đau, nhưng đây đúng là lời nói thật.

Mang theo loại tâm tình "dù sao cậu cũng không phải phái thực lực nên như vậy cũng bình thường", Bùi Thước bắt đầu diễn một cảnh quay cuối cùng ở trên đảo Nhật Quang.

Cũng không biết là nguyên nhân gì, một cảnh này thế mà quay thuận lợi đến kỳ lạ.

Phí Y hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào máy quay, trên màn hình, dưới tia nắng hoàng hôn nhẹ nhàng, có một chàng trai có gương mặt trẻ con rất đẹp trai nhẹ nhàng đưa sợi tóc tung bay của cô gái ra sau tai, động tác dịu dàng, chỉ là ánh mắt của cô gái vô hồn nhìn qua mặt biển trải nắng, hoàn toàn thờ ơ.

Giống như hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của cô gái, chàng trai chỉ cười cười, tiếp theo đưa mắt nhìn về biển lớn. Hắn không nhìn đối phương, chỉ lẩm bẩm: "Nếu như một ngày nào đó anh trai rời đi, Tiểu Ngạn sẽ không quen đúng không?"

Không người đáp lại.

Thanh niên quay đầu, chân thành nhìn cô gái chăm chú, mấy giây sau như dùng một lực rất lớn mới thu mắt lại được.

Hắn mở mắt, giờ đây ở đáy mắt đã không còn do dự.

"Tiểu Ngạn, anh không hối hận."

Cảnh này cứ thế một lần đã xong, cũng làm cho Bùi Thước có chút ngoài ý muốn. Đương nhiên không đợi hắn ngoài ý muốn xong, đoàn làm phim đã hiệu suất cực cao rời đi, bởi vì rất nhanh thủy triều đã dâng.

Mà lúc Bùi Thước cũng chuẩn bị rời đi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy ở một bờ cát cách đó không xa.

Áo sơ mi rộng trên thân người nó bị gió biển thổi nhẹ nhàng bay lên, dưới quần biển thoải mái là đôi chân thon dài thẳng tắp, đứng ở trên bãi biển, như đang đứng trên một trang của tạp chí.

* * *Là Kỳ Du.

Bùi Thước ngây người mấy giây rồi hào hứng chạy tới, trước khi chạy qua cậu còn toát ra một ý nghĩ trong đầu: "Sao cảnh này có vẻ lãng mạng vậy nhỉ?

" Quay xong rồi? "Kỳ Du không nhìn Bùi Thước, chỉ là thuận miệng hỏi.

" Ừ, một lần đã qua. "Bùi Thước vui tươi hớn hở đáp, tiếp đó đi theo sau Kỳ Du, dẫm lên dấu chân đối phương để lại trên bờ cát, chậm rãi đi tới.

Hai người đều không nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng sóng biển ào ào.

Cảnh này làm Bùi Thước có chút say mê, cậu không thể không mở miệng nói:" Khụ khụ, chuyện đó, hình như em nghe người trong nhà trọ nói, người yêu đến đảo Nhật Quang chơi, cũng sẽ tản bộ trên bờ cát vào lúc gần tối gì đó.. "

Kỳ Du cảm thấy có chút buồn cười:" Bùi Thước em có thể đừng ôm ấp tình cảm như con gái được không? "

Bùi Thước bị nghẹn một chút, ở trong lòng nhổ nước bọt người này sao lại không hiểu phong tình như vậy. Cậu buồn buồn đáp lại:" Sao vậy, không thể nói à? "

Kỳ Du thoáng nghiêng nghiêng đầu, giống như suy nghĩ, nói tiếp:" Được rồi, tôi đúng là bạn trai của em, tản bộ với em cũng không có gì khó. "

Lúc nói lời này giọng điệu của Kỳ Du cũng nhàn nhạt, nhưng không biết tại sao làm Bùi Thước cảm nhận được ngọt ngào từ đáy lòng. Cậu không nhịn được bước lên mấy bước, tiếp theo nắm chặt tay đối phương.

Kỳ Du sửng sốt một chút, nhưng cũng không có hất ra, chỉ là quay đầu lại híp mắt nói:" Em có bao nhiêu dính người thế? "

Bùi Thước không đáp, cậu nhìn Kỳ Du, ánh nắng dịu nhẹ buổi chiều chiếu vào mắt của đối phương, lúc bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, mặc dù nghe rất buồn nôn, nhưng Bùi Thước vẫn phải nói, cảm giác như toàn thế giới đều bất động.

Nước biển chậm rãi dâng lên, không qua mắt cá chân hai người.

Kỳ Du cầm tay Bùi Thước mang theo hắn đi vài bước, bởi vì có chút dùng sức nên mười ngón tay thân mật chạm vào nhau. Bùi Thước không khỏi nghĩ, đây hình như là lần đầu tiên bọn họ ở chung không có cố kỵ gì?

Ở một hòn đảo nhỏ vẫn còn ít khách du lịch, sóng vai đi trên bờ cát khi thủy triều dâng lúc hoàng hôn.

Kỳ Du quả thực cạn lời với Bùi Thước rồi, chỉ mới chưa đến mười phút, tên nhóc này không biết đã bao nhiêu lần lộ ra nụ cười ngốc nghếch đó rồi.

Thật ra, Kỳ Du chỉ là vì nhàm chán mới ra bờ cát dạo chơi thôi, hai người có thể chạm mặt tản bộ chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là, nhìn vẻ mặt vui vẻ đó của Bùi Thước, Kỳ Du cũng không biết làm sao, tâm tình bỗng nhiên rất tốt.

Thừa dịp Bùi Thước không có chú ý, Kỳ Du kéo đối phương vào trong lồng ngực mình, tiếp đó cúi đầu hôn lên môi cậu.

Bùi Thước không có chút phòng bị, bởi vì trọng tâm không tốt nên nghiêng về một bên, thế là môi hai người nặng nề đụng vào nhau.

"... "

Bùi Thước không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì thật sự rất đau.

Một lúc sau Kỳ Du mới mất hứng trừng Bùi Thước:" Em có bao nhiêu ngốc thế? Vậy mà cũng có thể đụng vào? "

Bùi Thước che bờ môi còn có chút tê dại, cảm giác oan muốn chết, trong lòng tự nhủ tại anh không nói một lời bỗng nhiên hôn lên mà!

" Hay, hay là một lần nữa?"Bùi Thước thăm dò hỏi.

Kỳ Du không nói chuyện, lông mi dài ở dưới ánh tà chiều như bị nhuộm vàng. Hơn nửa ngày, anh mới quay sang, mặt không đổi sắc nhìn Bùi Thước, trừ đó ra không có bất kỳ động tác gì nữa.

Đây là chờ mình chủ động hả? Bùi Thước thấp thỏm, tiếp đó kiên trì tiến tới, ngẩng đầu lên hôn môi Kỳ Du.

Kỳ Du vẫn không có phản ứng.

Lúc Bùi Thước có chút lúng túng muốn lui ra, bỗng nhiên bị Kỳ Du chặn đầu lại, tiếp đó làm nụ hôn này sâu hơn.