Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

Chương 5-2




Mấy ngày nay, lịch sinh hoạt huấn luyện của Bùi Thước vẫn dày đặc, mỗi ngày trở về nhà trọ chưa kịp tắm rửa đã muốn nằm trên giường. Nhưng có một điều khiến cậu vui mừng chính là, Dịch Tử Duy bỗng nhiên không còn địch ý với cậu nữa, ngay từ đầu Bùi Thước còn không hiểu, về sau lúc nghe nói Dịch Tử Duy đã chuẩn bị ra mắt album của mình, cậu mới tỉnh ngộ.

Trước lúc tuyên truyền lộ ra tin tức thành lập nhóm nhạc nam, chỉ là không có lửa làm sao có khói.

Buổi tối trước ngày đi báo danh tổ kịch, vì Bùi Thước có chút khẩn trương, bởi vậy ở trong phòng vũ đạo của công ty tập đến khuya, mãi đến khi đèn tắt mới để ý tới thời gian. Chắc là nhân viên công tác đã tan tầm rồi, cho nên thuận tay nhấn công tắc tổng, tắt đèn trên tầng lầu.

Hiện tại đã 10 giờ tối, phòng vũ đạo và phòng tập luyện đều ở tầng một của công ty, tạo thành một vòng tròn, hành lang quang co ngoằn ngoèo, tối đen như mực nhìn không thấy lối ra.

Bùi Thước xoay người khóa cửa phòng vũ đạo, đang chuẩn bị đi về hướng thang máy, bỗng nhiên nghe thấy ở sau lưng truyền đến tiếng bước chân mơ hồ, hình như là cố ý bước nhẹ.

Ăn trộm? Bùi Thước nhíu mày, từ nơi này không thể nhìn thấy bước chân, đến tầng này trộm cái gì a.

Bùi Thước lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho bảo vệ ở lầu dưới, thì nghe thấy tiếng bước chân ngừng lại, sau đó là một giọng nói trầm thấp của một người.

"Ai ở chỗ đó?"

Giọng nói này rất dễ nhận ra, Bùi Thước vừa nghe liền biết đó là Kỳ Du.

Đêm hôm khuya khoắt Kỳ Du đến đây làm gì? Không phải là tập luyện chứ? Bùi Thước nghĩ như vậy, vô ý thức liền quay người muốn đi, dù sao tầng lầu này là vòng tròn đấy, đi thế nào cũng có thể đến cửa thang máy. Từ khi xác định Kỳ Du là thẳng, mà trước đó cậu còn nghi ngờ anh ta, Bùi Thước nhìn thấy Kỳ Du liền cảm thấy có chút xấu hổ.

Bước chân ở sau lưng càng nhanh hơn, giống như muốn truy đuổi tới cùng, Bùi Thước vốn muốn tránh vào phòng tập luyện, không ngờ cửa ngoài đã khóa. Rơi vào đường cùng, Bùi Thước đành quay lại chào hỏi Kỳ Du.

"Là tôi, Bùi Thước." Sợ Kỳ Du nhìn không rõ, Bùi Thước còn cầm điện thoại chiếu sáng gương mặt mình.

"..."

Bên kia Kỳ Du dừng lại một lát, rất lâu vẫn chưa lên tiếng.

"Làm sao vậy?" Bùi Thước khó hiểu, cầm điện thoại hướng về phía Kỳ Du, lại phát hiện anh ta đứng tại chỗ với sắc mặt không tốt lắm. "Sao anh lại có dáng vẻ như gặp ma vậy?"

"Cậu không biết xấu hổ còn nói nữa." Kỳ Du trừng mắt nhìn Bùi Thước nói. "Vừa nãy cậu cố ý làm tôi sợ đấy à?"

"À?"

Kỳ Du nghe xong càng tức giận, dứt khoát tóm lấy điện thoại của Bùi Thước, chiếu sáng từ dưới lên trên rồi chiếu vào mặt của mình, khuôn mặt tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh sáng trắng bệch tràn đầy quỷ khí, thấy vậy Bùi Thước lập tức rùng mình một cái.

"Biết rõ hiệu quả rồi chứ?" Kỳ Du cười lạnh một tiếng, vừa đi về phía trước vừa mắng. "Tôi không có biểu lộ gì, nhưng lúc nãy dáng vẻ cậu nhe răng trợn mắt càng đáng sợ hơn."

Bùi Thước cười gượng hai tiếng ha ha, đi theo: "Không cố ý không cố ý, thật sự tôi không ngờ anh sợ ma như vậy.." Nói đến một nửa cậu cảm thấy không có hiệu quả, quả nhiên Kỳ Du nổi giận.

"Cậu có ý gì? Cậu cố ý làm tôi sợ còn dám nói tôi sợ ma? Hơn nữa.." Giọng nói của Kỳ Du bỗng nhiên trầm xuống. "Tại tầng lầu này sợ ma cũng là chuyện rất bình thường."

Bùi Thước đi theo bên cạnh Kỳ Du, cảm thấy lời này không đúng lắm: "Có ý gì?"

Đang nói chuyện hai người đã đi qua một chỗ rẽ, bên cạnh có một cửa sổ sát đất, tấm màn che màu trắng, đủ loại ngọn đèn màu sắc mông lung chiếu vào.

Dưới ánh trăng mập mờ không rõ, Kỳ Du cười như không cười nhíu mày, vẻ ngoài vốn đã yêu nghiệt lúc này lại có thêm vài phần tà mị, người khác nhìn thấy trong lòng đều hoảng sợ.

"A, chưa có ai nói với cậu à, tầng này đã chết mấy người rồi?"

Bùi Thước lắc đầu, nuốt nước miếng.

"Tinh Giang ký hợp đồng với rất nhiều luyện tập sinh, chuyện này cậu cũng biết đi? Nhưng hàng năm có thể ra mắt thì được mấy người chứ? Mười năm trước, có một luyện tập sinh bởi vì không có cơ hội ra mắt, quá tuyệt vọng nên nhảy xuống từ tầng này. Về sau tựa như bị đầu độc, lần lượt có nhiều người nhảy xuống." Kỳ Du bỗng nhiên vỗ vai Bùi Thước, ra hiệu bảo cậu quay đầu lại. "Ừ, chính là từ cửa sổ này nhảy xuống."

Gió đêm hơi lạnh, bức màn nhẹ nhàng thổi bay, quỷ dị nói không nên lời.

Kỳ Du nói rất chậm, âm thanh trong bóng tối càng phát ra rõ ràng hơn, giọng điệu thay đổi kỳ lạ càng khiến Bùi Thước không rét mà run, cậu lập tức lui về phía sau mấy bước, muốn cách xa cửa sổ đi tìm đường chết này một chút.

Kỳ Du xùy~~cười một tiếng, quay người lại đi tiếp. Bùi Thước dừng lại sững sờ trong chốc lát, vội vàng quay người lại đuổi theo. Nhưng cậu vừa đi được mấy bước, liền phát hiện trong hành lang đen kịt này chỉ có một mình cậu.

Bùi Thước lập tức đổ mồ hôi lạnh, không thể nào! Cậu rõ ràng nhìn thấy Kỳ Du đi về phía bên này mà!

"Này! Kỳ Du, anh đừng dọa tôi.. Ah!" Bùi Thước còn chưa nói hết thì cảm thấy vai bị ai đó vỗ nhẹ, lập tức bị dọa sợ thét lên, muốn quay đầu lại nhưng lại không dám.

Yên tĩnh vài giây, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng cười gợn đòn của Kỳ Du, sau đó vang lên vài tiếng ba~ba~, hành lang sáng lên. Trong lòng hoảng sợ của Bùi Thước lập tức buông lỏng, nhưng lập tức cậu ý thức được mình bị Kỳ Du đùa giỡn.

Tức giận quay đầu lại, quả nhiên Kỳ Du dựa vào tường, mang vẻ mặt trò đùa dai đã thực hiện được, nụ cười mang theo tính trẻ con lại khiến cho Bùi Thước ngây người một lát, đôi mắt Kỳ Du cong lên và lúc cười hiện ra răng khểnh cũng khiến cho anh ta mất đi loại cảm giác kiêu ngạo của ngày thường, ngược lại ngoài ý muốn có chút manh.

Được rồi, nể mặt anh, tôi bỏ qua cho anh. Bùi Thước tức giận nói thầm.

"Như thế nào?" Kỳ Du nhướng mày hung dữ nhìn Bùi Thước. "Học trưởng kể chuyện ma có hay không?"

Bùi Thước cười lạnh, học trưởng em gái anh! Lão tử đây lớn hơn anh đến ba tuổi đấy!

"Không phải cậu cười nhạo tôi sợ ma sao? Nhìn xem cậu sợ thành bộ dạng gì rồi."

ahihi, anh có hiểu cái gọi là có chừng có mực không vậy?

Bùi Thước miễn cưỡng cười: "Ha ha, câu chuyện này ai nghe cũng sẽ tin mà, chỉ là tôi nhìn thấy anh đột nhiên biến mất cho nên.."

Kỳ Du không chút khách khí vạch trần: "Đừng giả vờ nữa, lúc nãy cậu nhìn chằm chằm vào cửa sổ kia, biểu lộ đó cậu cho rằng tôi không phát hiện ra à?"

".. Dù sao cũng có mấy người từ chỗ đó nhảy xuống a!" Bùi Thước mạnh miệng.

Kỳ Du cười nhạo một tiếng: "Lúc nãy không phải cậu nói cậu không tin sao? Hơn nữa, lần sau lúc nghe kể chuyện nhớ phải động não, năm trước công ty giải trí Tinh Giang mới chuyển vào tòa cao ốc này, ở đâu ra mười năm trước luyện tập sinh nhảy lầu."

"..."

Loại người có tính xấu xa lại thích mang thù này, sao lại có thể thu hút được nhiều fan hâm mộ vậy!

[Còn tiếp] [ /BOOK]​