Cuối tháng một, Bùi Thước ở đoàn làm phim < Tiến hóa hoàn mỹ> hoàn thành hết các phần diễn và đóng máy.
Bình thường ở đoàn làm phim nhân duyên của Bùi Thước rất tốt, lúc rời đi mọi người đều không nỡ. Mà điều làm cho Bùi Thước vui mừng nhất chính là, từ trước đến nay đạo diễn Nhậm Thiên Dữ luôn đối với mình nghiêm túc thận trọng thế mà lại khen mình một câu.
"Xem ra chọn cậu không sai, mặc dù cậu ngây ngốc một chút, kỹ thuật diễn cũng trung bình." Nhậm Thiên Dữ tiện tay vỗ vai Bùi Thước. "Nhưng ít nhiều vẫn có chút thiên phú, về sau làm tốt sẽ rất nổi tiếng."
Bùi Thước tự động xem nhẹ nửa câu đầu, chỉ nghe nửa câu sau, có chút ngượng ngùng cười ngây ngô vài tiếng, nói câu cám ơn.
Nhìn Bùi Thước đang nói chuyện đùa giỡn cùng với các nhân viên công tác cách đó không xa, trong lòng Nhậm Thiên Dữ vẫn có chút cảm khái.
Lúc ấy Bùi Thước thử vai phát huy rất khá, nhưng nhìn ra được đều là dựa vào một chút thông minh. Nhậm Thiên Dữ chọn Bùi Thước, ngoại trừ bởi vì cậu là nghệ sĩ của Tinh Giang, ngoại hình hợp với nguyên tác nhất, diễn xuất cũng tốt nhất ra, thì còn có một nguyên nhân rất quan trọng đó chính là trong kịch bản Tô Duy chỉ là vai phụ.
Bộ phim này Nhậm Thiên Dữ đích thân tham gia cải biên, chủ tuyến cả bộ phim là dưới góc nhìn của nhân vật chính Tô Thành. Bởi vậy lúc ông chọn vai phụ rất hiểu rõ, nhân vật này chỉ cần có thể dẫn đến mâu thuẫn, có tác dụng góp phần làm đủ chi tiết là được rồi.
Chỉ là Nhậm Thiên Dữ không ngờ tới, sau khi vào đoàn biểu hiện của Bùi Thước vậy mà vượt qua dự tính của bản thân rất nhiều. Bởi vì từ trước cho đến nay chưa từng quay phim điện ảnh, nên ngay từ lúc bắt đầu Bùi Thước đã diễn sai rất nhiều lỗi nhỏ, chỉ là những sai lầm này cậu sẽ không tái phạm lại lần thứ hai. Mà lúc đang quay mấy cảnh có độ khó khá lớn, quả thật Bùi Thước NG liên tục, nhưng chỉ cần cậu tìm được cảm giác, sẽ hoàn thành rất tốt hiệu quả mang đến ngoài mong đợi.
Sau một khoảng thời gian ngắn quan sát, Nhậm Thiên Dữ dần dần cảm giác được, Bùi Thước tuyệt đối là diễn viên có thiên phú rất cao. Bởi vì kỹ thuật còn hạn chế, thiếu kinh nghiệm, cho nên lúc đóng phim chỉ có thể dựa vào cảm giác chậm rãi tìm tòi, vì vậy quá trình này sẽ không quá thuận lợi, nhưng một khi phim được phát ra, nhân vật này sẽ khiến cho người ta vô cùng kinh diễm; mà hoàn toàn tương phản với các diễn viên khác--- Ví dụ như Kỳ Du, thuộc về loại kỹ xảo, tố chất chuyên nghiệp cao, sức lĩnh ngộ cực kỳ cao, phân tích nhân vật rất chính xác và đúng chỗ, quay cái gì thì gần như đều có thể thuận lợi hoàn thành.
Có lẽ bộ phim lần này, sẽ mang đến kinh hỉ không thể tưởng tượng được, Nhậm Thiên Dữ thầm nghĩ.
Sau khi quay về Gia Nam, cả nửa ngày Bùi Thước đều không nhàn rỗi, trực tiếp bị Fiona mang về công ty. Nhìn lịch trình đã được Fiona sắp xếp cho mình một chút, Bùi Thước dần dần hơi nghi hoặc một chút.
"Khoảng thời gian này đều không được quay phim sao?" Trên lịch trình ngoại trừ mấy cái quảng cáo ra, gần như không có công việc nào cần đứng trước ống kính, thời gian bỏ trống rất nhiều làm Bùi Thước có chút bất an, thầm nói trong lòng sự nổi tiếng của mình không đến mức giảm nhiều như vậy chứ?
Fiona hiểu rõ an ủi: "Không cần suy nghĩ lung tung, thật ra khoảng thời gian này có rất nhiều bộ phim tìm đến cậu, nhưng kịch bản đều không tốt lắm, không sai biệt lắm so với bộ phim thần tượng cậu diễn trước đó."
"Tôi chỉ mới xuất đạo thôi mà." Bùi Thước cảm thấy có chút khó hiểu, nói đùa: "Có thể đóng phim của đạo diễn Nhậm là tôi đã quá may mắn rồi, tôi cảm thấy vẫn là phim thần tượng áp lực nhỏ hơn.."
"Cậu là người đại diện hay tôi là người đại diện?" Fiona liếc nhìn Bùi Thước. "Áp lực nhỏ? Ý của cậu là cậu muốn diễn nam sinh tỏa nắng cả một đời đúng không? Làm một tiểu sinh tuyến hai, tuyến ba là đã thỏa mãn?"
Bùi Thước gãi đầu: "Tôi không có ý này."
"Tôi thấy cậu chính là ý này!" Fiona chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc trán Bùi Thước, móng tay xinh đẹp đâm vào làm Bùi Thước hít một hơi khí lạnh. "Nổi tiếng, giá trị bản thân đi lên mới là vương đạo! Bây giờ cậu chưa nổi tiếng, người khác muốn bôi đen cậu thế nào thì cứ bôi đen thế đó. Tôi nhìn ra được, quan hệ của cậu và lão đại quả thật không tệ, nhưng nói ra không có ai tin các người là anh em tốt, mọi người - bao gồm cả fan hâm mộ của các người, đều sẽ cảm thấy cậu đang ôm đùi."
Bùi Thước không nói lời nào, việc này dù đã qua hơn nửa tháng, phong ba cũng đã dần dần bình ổn lại, nhưng lúc nhắc lại trong lòng mình vẫn thấy phiền phức khó chịu.
Mặc dù Kỳ Du không nói, nhưng Bùi Thước có thể cảm giác được anh áy náy. Mà cách tốt nhất để giải quyết phiền toái sau này, chính là mình tạo ra được thành tích.
"Tôi biết rồi." Bùi Thước xoa trán mình, cười với Fiona. "Vậy khoảng thời gian này tôi làm gì?"
"Trước tết cậu đều bận rộn, mấy quảng cáo, còn có sắp xếp cho cậu mấy chương trình tống nghệ của NTV." Fiona mở ipad ra. "Đã qua năm khai giảng rồi, cậu về học viện hí kịch Gia Nam tiếp tục đi học một khoảng thời gian đi."
Nghe vậy Bùi Thước mở to hai mắt nhìn: "Về đi học?"
"Cậu đây là có biểu lộ gì? Cậu còn chưa tốt nghiệp đó."
Nói thì nói như thế không sai, Bùi Thước có chút buồn bực nhíu chặt lông mày, lúc trước Bùi Thước này đích thật là sinh viên của học viện hí kịch Gia Nam, chỉ là hiện tại.. Nếu như cậu quay về đi học, thế nào cũng gặp được mấy người quen, bị lộ ra quả thực chỉ là chuyện trong giây lát.
Nói xong chuyện công việc với Fiona, lúc gần đi Bùi Thước muốn hỏi thăm lịch trình gần đây của Kỳ Du một chút, nhưng nhớ tới trước đó Fiona có nói là cậu và Kỳ Du nên giữ một khoảng cách, nên thôi không hỏi nữa. Tính ra, từ ngày cậu rời đi Gia Nam vào ngày tết nguyên đán cho đến nay, cậu và Kỳ Du đã gần một tháng chưa gặp mặt nhau.
Thầm nghĩ qua mấy ngày bận rộn này lại nghĩ cách đi gặp Kỳ Du, nhưng Bùi Thước lại không ngờ rằng ngày hôm sau lúc mình đang quay quảng cáo lại có thể gặp được đối phương.
Về Gia Nam ngày thứ hai, Bùi Thước đến khu trung tâm cách công ty không xa quay chụp ảnh quảng cáo, là đồ uống của một thương hiệu rất nổi tiếng, đại ngôn của cậu chính là một loại đồ uống thể thao của thương hiệu này.
Công ty yêu cầu rất nhiều, chỉ là tuyên truyền quảng cáo mà quay chụp tới trưa. Bùi Thước theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia tạo ra nhiều tạo hình khoa trương vui vẻ khác nhau, gương mặt còn phải phối hợp với 'Ánh nắng sống động'. Hành hạ như thế đến mấy giờ, đến giữa trưa lúc nghỉ ngơi, Bùi Thước tê liệt ở phòng hóa trang, cảm giác khuôn mặt sắp cứng đờ rồi.
Còn chưa ngồi được vài phút, Bùi Thước liền nghe thấy mấy nữ nhân viên kích động la thét ở ngoài cửa hành lang, đại khái là gào hét Kỳ Du ở ngoài đời đẹp trai quá, cầm ảnh đến kí tên, muốn nhanh nhanh đến phòng nghỉ vip để tìm anh.
Bùi Thước nghe xong, lập tức vui vẻ. Chờ đám người đi hết, cậu vội vàng đi tìm phòng nghỉ.
Mới gõ được mấy cái thì cửa đã mở ra, mặc dù trên mặt Kỳ Du không có biểu cảm gì, nhưng hơi nhíu mày làm Bùi Thước biết được anh không có nhiều kiên nhẫn.
Trông thấy là Bùi Thước, Kỳ Du đầu tiên là sửng sờ, sau đó mi tâm nhẹ nhàng giãn ra, con mắt híp lại, liền kéo Bùi Thước vào bên trong.
"Em quay quảng cáo?" Kỳ Du đẩy Bùi Thước dựa vào cửa, hơi cúi đầu, nhìn cậu chằm chằm hỏi.
Bùi Thước bị tư thế này làm cho có chút túng quẫn, trong lòng tự nhủ sao mình có cảm giác kỳ quái khi bị người quan sát từ đầu đến chân như thế?
"Là quảng cáo đồ uống, em quay chụp đến mệt rã rời mà vẫn không ưng ý, về sau có đánh chết cũng không uống đồ của thương hiệu này."
Rõ ràng chỉ là một câu nói không có dinh dưỡng, nhưng Kỳ Du lại cười nhẹ một tiếng, đôi mắt hơi cúi xuống làm cả trái tim Bùi Thước đều ngứa ngứa. Một tháng không gặp, vừa mới đến có cần phải cười đến câu người như thế không?
Kỳ Du hơi lui về sau một chút, lúc này Bùi Thước mới chú ý tới tạo hình của Kỳ Du hơi khác với phong cách bình thường. Áo khoác thể thao màu huỳnh quang, quần đùi màu xám nhạt cùng với đôi giày cao Cavans, lộ ra đôi chân thon dài, nhìn qua liền phảng phất có một luồng hơi thở thanh xuân tràn vào mặt.
"Còn chưa thấy qua loại tạo hình này của anh." Bùi Thước nhìn Kỳ Du, lúc trước anh vì đóng phim mà tóc dài đến bờ vai vẫn chưa kịp cắt, tùy ý buộc ở phía sau, buộc tóc mái lên, lộ ra vầng trán đẹp, cả người đều sạch sẽ tươi mát.
"Công ty quảng cáo yêu cầu." Kỳ Du nhún vai, tùy ý cởi ra áo khoác màu huỳnh quang trên người, lộ ra nhãn hiệu ở bên trong. "Thương hiệu này."
Bùi Thước đến gần xem thử, lập tức có loại cảm giác bị lóe mù mắt, thương hiệu nước Mỹ gần như có thể xem như là một trong những hàng hiệu xa xỉ của đồ thể thao, Bùi Thước vẫn còn nhớ năm đó lúc đi học mình rất cuồng hãng giày này, chỉ là không có tiền mua.
"Anh là người phát ngôn khu vực trong nước sao?"
Nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Bùi Thước không hề che giấu sự thèm muốn, Kỳ Du mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn vô cùng thận trọng, thản nhiên nói: "Khu Châu Á."
Bùi Thước quả thực hâm mộ đến nước mắt giàn giụa, cái gì gọi là chênh lệch, chênh lệch chính là lão đại có thể làm đại diện cho hàng hiệu thể thao quốc tế, mà mình chỉ có thể đại ngôn đồ uống thể thao.
Đang lúc chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên Bùi Thước cảm giác cửa phía sau có người gõ cửa, sau đó truyền đến giọng nói của nữ sinh có chút khẩn trương: "Đây, đây là phòng nghỉ của Kỳ ca sao?"
Bùi Thước vội vàng đứng thẳng, im lặng dùng khẩu hình miệng nói với Kỳ Du: "Fan hâm mộ của anh đến."
Kỳ Du nhịn cười gật đầu, trong lòng tự nhủ cậu còn dám khoa trương khẩu hình miệng sao? Nhan nghệ quả thực max điểm rồi.
Bùi Thước chưa quên căn dặn của Fiona, có chút nóng nảy nhìn xung quanh, tuy nói là phòng nghỉ vip, nhưng trong phòng trừ ghế salon, bàn trà và một bàn trang điểm ra thì cũng không có thứ gì khác, vậy mình trốn chỗ nào đây?
Kỳ Du nhìn ánh mắt Bùi Thước đang nhìn loạn ở xung quanh thì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh giữ chặt Bùi Thước, hạ giọng hỏi: "Em muốn làm gì?"
Bùi Thước vừa nghĩ tìm chỗ nào để tránh, vừa nhỏ giọng nói: "Trốn đi nha."
Tủ quần áo bên tường kia xem như đủ lớn, đôi mắt Bùi Thước sáng lên, thuận tay tránh ra Kỳ Du, đi về phía góc tường kia.
Kéo ra cửa tủ treo quần áo, còn tốt, bên trong trống rỗng không có bất kỳ đồ vật gì, chỉ là tích một lớp bụi, làm Bùi Thước bị sặc suýt chút nữa đã ho khụ khụ. Sau khi trốn vào Bùi Thước ra dấu 'ok' với Kỳ Du, liền vội vội vàng vàng kéo cửa tủ lại.
Sắc mặt Kỳ Du hoàn toàn đen lại, trong lòng kìm nén lửa giận mở cửa phòng ra. Mấy fan hâm mộ chờ ở ngoài cửa giật nảy mình, vô ý thức lui về sau một bước.
Sau khi nhanh chóng ký tên cho mấy fan hâm mộ xong, Kỳ Du một lần nữa đóng cửa khóa lại, trầm mặt đi đến trước tủ quần áo, bạo lực kéo cửa tủ ra, níu lấy quần áo Bùi Thước xách cậu ra ngoài.
"Ồ, nhanh vậy?" Bùi Thước có chút ngoài ý muốn, chụp ảnh chung kí tên lại nói mấy câu, cậu đã chuẩn bị thật tốt phải ngồi đợi ở bên trong mười phút.
"Em rất thích ở bên trong đúng không?" Kỳ Du liếc mắt nhìn Bùi Thước, trên mũi gia hỏa này dính một lớp bụi, rõ ràng trông rất buồn cười như vậy, nhưng không biết làm sao anh lại cười không được.
Bùi Thước ngu ngốc đến mấy cũng có thể cảm giác được Kỳ Du không vui, thế là thăm dò hỏi: "Anh sao thế?"
Kỳ Du nghẹn ở trong ngực, muốn mắng tên này nhưng lại không lên tiếng được. Anh biết Bùi Thước không làm sai chỗ nào cả, chuyện ở trên mạng kia vừa trôi qua không lâu, nếu để cho fan hâm mộ gặp được hai người ở cùng nhau quả thực không tốt lắm, chỉ là.. chỉ là vừa rồi lúc Bùi Thước tránh mình ra có chút chật vật trốn vào trong tủ quần áo, Kỳ Du thật sự cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
"Không có gì." Kỳ Du giơ tay lên, không hề dịu dàng giúp Bùi Thước lau đi vết bẩn ở trên mũi. "Nhìn em quá ngốc cảm thấy rất khó chịu."
Bùi Thước lập tức im lặng, được rồi, mạch não của lão đại không phải người bình thường có thể theo kịp.