Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

Chương 30




Không kiềm được lòng hiếu kỳ, Bùi Thước chủ động nhận nhiệm vụ giao cơm cho đoàn đội stylist của Kỳ Du.

Một đống lớn thức ăn rất nhanh bị tranh đoạt không còn gì, Bùi Thước cầm phần cuối cùng đưa cho Kỳ Du, hỏi nhà tạo hình Kỳ Du ở đâu, nhà tạo hình ăn như hổ đói, vừa ăn vừa nói lẩm bẩm cái gì nghe không rõ, cầm đũa chỉ chỉ vào phòng thay quần áo.

Bùi Thước đi qua, phát hiện cửa phòng thay quần áo khép hờ, bên trong không có người. Cậu nghi hoặc xoay người tìm kiếm, thuận tay kéo rèm vải trên tường qua một bên.

Vừa kéo qua một cái, Bùi Thước cầm hộp cơm trợn mắt há mồm, trông thấy mỹ nam cởi đồ lót được một nửa ở phía sau rèm cũng trợn mắt há mồm.

Bà mẹ nó đây là tình huống gì a.. HD chính diện. Lộ ra ba phần hai, hơn nữa lại vô cùng sống động, lập tức Bùi Thước không tự chủ được, nhưng tay đang cầm hộp cơm nên không có cách nào che lại hai mắt được, mặt đỏ lên không biết đưa mắt nhìn sang đâu.

Kỳ Du đang đổi quần áo, đột nhiên bị người khác kéo rèm vải ra cũng sửng sờ hai giây, sau khi thấy rõ người tới là ai thì lập tức liền trầm mặt xuống.

Bùi Thước chết tiệt, chắc chắn là cậu cố ý! Còn nữa, tôi không xấu hổ, thì cậu còn đỏ mặt cái gì?

Bùi Thước còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị kéo mạnh đi, dùng sức kéo vào nơi hẻo lánh.

"Đùng" một tiếng bả vai chạm vào tường, Bùi Thước chưa kịp kêu đau, Kỳ Du đã nhanh tay kéo lại tấm rèm vải kia, tia sáng trong không gian thu hẹp lập tức liền tối đi.

"Tôi, tôi đưa cơm tới cho anh.." Bùi Thước kiên trì nâng hộp thức ăn trong tay, thầm mắng chen chúc vào địa phương quỷ quái này làm gì, phía sau cậu là mấy cái thùng giấy chất đống, mà phía trước chính là lão đại, hơi thở ấm áp đó..

Hộp thức ăn trong tay bị rút đi, sau đó cổ tay bị vặn một cái, Bùi Thước lấy một loại tư thế hết sức không được tự nhiên, cách mấy cái thùng giấy bị nhấn vào tường.

Dù Kỳ Du không dựa sát vào, nhưng khí chất đó cũng đủ mang tính áp đảo, anh dùng lực vặn tay Bùi Thước, nghe Bùi Thước kêu đau, vẫn không vừa ý tức giận nói: "Đưa cơm? Lựa vào lúc tôi không mặc quần áo mà đưa cơm?"

"Tôi không biết anh đang thay quần áo, hơn nữa tôi cho là anh sẽ thay quần áo trong phòng thay đồ!"

"Còn dám nói xạo! Sao nhà tạo hình có thể không nói cho cậu biết cửa phòng thay quần áo bị hư không đóng lại được! Hôm nay từ sáng cho tới trưa tôi đều thay quần áo ở chỗ này!"

Lúc nãy Kỳ Du dùng lực rất mạnh, hơn nữa bởi vì tư thế nên Bùi Thước không có sức để tránh ra, không khỏi khóc không ra nước mắt, trong lòng tự nhủ người thợ trang điểm kia đã hại mình rồi!

Thấy Bùi Thước không nói lời nào, Kỳ Du càng thêm nhận định cậu có tật giật mình, hừ lạnh một tiếng nói: "Cậu thích nhìn trộm tôi sao?"

"..."

Tôi không hề nghĩ tới.. Được rồi, vẫn có chút muốn nhìn. Bùi Thước tự nhủ trong lòng dù sao mình cũng nhìn thấy rồi, ngầm thừa nhận cũng không sao.

Dưới ánh sáng mập mờ không rõ, Kỳ Du chậm rãi cúi đầu xuống, càng ép càng gần, ánh sáng mờ tối trong đôi mắt phượng kia thật bức người, ánh sáng mê hoặc nhân tâm, đường nét sâu sắc động lòng người. Bùi Thước ngây ngốc bị vặn tay, ánh mắt không chớp nhìn chăm chú vào mặt Kỳ Du.

Thật ra Kỳ Du cũng không thấy Bùi Thước quá rõ, chỉ cảm thấy ánh mắt nóng rực của cậu luôn nhìn anh không rời. Nghĩ đến dáng vẻ Bùi Thước mê luyến nhìn mình, Kỳ Du không thể phủ nhận rằng trong lòng mình có chút ngọt ngào.

Được, Kỳ Du nhăn nhíu mày, thấy cậu thích tôi nhiều như thế, nhìn lén thì cứ nhìn lén đi.

Lực trên cổ tay bỗng nhiên không còn nữa, Bùi Thước còn chưa kịp phản ứng, áo T-shirt bỗng nhiên bị vén lên, chưa kịp giãy giụa thì đầu cậu đã bị che kín.

"Cậu nhìn tôi, dù sao cũng phải cho tôi nhìn lại." Giọng nói trầm thấp mang theo một phần bất mãn của Kỳ Du rơi vào trong tai Bùi Thước, hơi thở ấm áp khiến Bùi Thước gần như lập tức từ bỏ kháng cự.

"Tôi cũng không có gì để nhìn a.." Đầu Bùi Thước bị che lại, cái gì cũng không nhìn thấy, ấp úng lẩm bẩm.

Kỳ Du hừ một tiếng, tựa như lựa thịt heo mà sờ lên người Bùi Thước: "Cậu cũng biết cậu không có gì để nhìn? Tôi bị cậu nhìn hết thật sự là lỗ to mà!"

Này vừa rồi tôi chỉ là khiêm tốn thôi! Bùi Thước không phục đáp lại: "Dù sao tôi cũng có cơ bụng nha!"

Lời còn chưa dứt đã bị Kỳ Du gảy vào bụng một cái: "Đúng, một khối cơ bụng cũng gọi là cơ bụng."

".. Nói thật giống như anh có tám khối!"

"Tám khối hay sáu khối cũng là vậy." Kỳ Du nói xong liền kéo tay Bùi Thước đặt lên cơ bụng của mình, dương dương đắc ý. "Thế nào?"

Con mắt bị che lại nên không nhìn thấy, xúc giác trên tay vô cùng nhạy cảm. Dưới bàn tay là da thịt rắn chắc của Kỳ Du, nhiệt độ cơ thể ấm áp.. Nghĩ đến Kỳ Du không mặc gì, đồ lót phía dưới cũng kéo tới một nửa, vừa nãy mình còn nhìn thấy khe mông mê người của anh, Bùi Thước chỉ cảm thấy máu mũi sắp chảy, có tật giật mình nhanh chóng muốn rút tay lại.

Nhưng vấn đề chính là Bùi Thước không nhìn thấy gì cả, bỗng nhiên co tay lại, không nhẹ không nặng lướt qua vật nào đó, Bùi Thước còn vô thức ngừng lại một chút.

Một giây sau, cậu liền phản ứng kịp mình đã sờ vào cái gì.

"Bùi! Thước!"

Bên tai giọng Kỳ Du quả thực giận không kiềm được, nhưng lần này Bùi Thước không bị hù dọa, bởi vì tâm trí cậu vẫn còn đắm chìm trong khoảng khắc vừa nãy: Tiểu Kỳ Du của lão đại.. Từ xúc cảm lúc nãy có thể biết kích thước thật là lớn..

"Anh, không phải anh cũng sờ qua tôi rồi sao.." Bùi Thước nghĩ dù sao cũng chết chắc, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi. "Để tôi sờ lại cũng không tính là gì đi."

Lời Kỳ Du hơi ngẹn lại trong cổ, muốn phản bác lại thì phát hiện hình như tên này nói là thật. Nhìn thấy dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Bùi Thước, Kỳ Du càng thêm tức giận.

"Cậu muốn sờ đúng không?" Kỳ Du cười lạnh một tiếng, nắm tay Bùi Thước đặt lên cậu nhỏ của mình. "Lần trước hình như tôi phục vụ cho cậu một lần? Lần này đổi lại cậu!"

Sau khi Kỳ Du nói ra câu nói kia, trong không gian thu hẹp này, nhiệt độ tăng lên trong nháy mắt.

Ngược lại Bùi Thước không ngại giúp Kỳ Du làm mấy chuyện xóc lọ này, chỉ là.. Hướng đi này rốt cuộc lái đến đâu a? Rõ ràng cậu chỉ muốn đưa cơm thôi mà!

Xúc cảm dưới lòng bàn tay nóng hổi như lửa, Bùi Thước vừa ra sức động, vừa nhịn không được ngầm so sánh kích thước của mình, thất vọng lại không cam lòng khi phát hiện của mình nhỏ hơn mấy số.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Bùi Thước lập tức có chút nhụt chí, động tác trên tay hơi chậm lại, lập tức bị Kỳ Du bất mãn vạch trần.

"Chết tiệt, cậu nhanh một chút có được không hả? Kỹ thuật thật kém."

Giọng Kỳ Du nghe qua giống như ngày thường không có gì khác, chỉ là trong lời nói có hơi dồn dập thở dốc đang bán đứng anh.

Bùi Thước nghe thấy rất có cảm giác thành công, không hiểu sao dưới bụng cậu cũng bắt đầu nóng lên, cậu duỗi một cái tay khác lục lọi muốn kéo áo trùm trên đầu cậu xuống, nhưng động tác lại bị Kỳ Du cưỡng ép ngăn lại.

Gặp quỷ, bị tên này làm sao lại có cảm giác như vậy.. Kỳ Du khắc chế nhịp thở của mình, tựa như muốn hả giận giữ chặt vai Bùi Thước, vùi đầu cọ cọ vào hỏm vai của Bùi Thước.

Bùi Thước bị hơi thở nóng hầm hập làm cho kích động, Kỳ Du rõ ràng bị mình trêu chọc cứng lên, nhưng chỉ có thể yên lặng cảm thụ. Không nhìn thấy đôi mắt đẹp mông lung và dáng vẻ cắn môi của lão đại như trong suy nghĩ, Bùi Thước thấy không cam tâm.

Không thành thật liều mạng cọ thật lâu, cuối cùng Bùi Thước cũng kéo áo trên đầu mình rơi xuống, chuyện thứ nhất chính là nghiêng đầu nhìn Kỳ Du.

Có mấy sợi tóc có chút lộn xộn rủ xuống sống mũi cao đẹp của Kỳ Du, có mấy sợi rơi vào khóe môi hồng hào của anh, lộ ra màu da trắng nõn, dáng vẻ ý loạn tình mê khiến trái tim Bùi Thước đập hụt mấy nhịp.

Cảm giác được động tác trên tay Bùi Thước dừng lại, Kỳ Du vừa cậy mạnh đứng thẳng, vừa dùng một tay ra sức ghìm chặt vai Bùi Thước, cắn lỗ tai Bùi Thước mập mờ nói: "Cậu có thể chuyên nghiệp một chút không? Ông đây không cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Cuối cùng mấy chữ kia không cường thế bá đạo giống như ngày thường, giọng điệu tựa như có mang theo vài phần trêu chọc oán trách, nghe thấy vậy trái tim Bùi Thước lại mềm nhũn.

Cậu vừa tăng tốc động tác trên tay, vừa nhịn không được muốn tiến tới hôn Kỳ Du, rất hiếm khi lão đại dễ nói chuyện như vậy, an tĩnh cúi đầu tùy ý để Bùi Thước nhiệt tình hôn sâu.