Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

Chương 10




Kỳ Du hoàn toàn quên mất thái độ vừa rồi của mình có bao nhiêu ác liệt đứng bên cạnh xoắn xuýt vài giây, lời xin lỗi đến bên miệng rồi lại nuốt trở về, đổi thành "Ngốc còn đứng ở chỗ này làm gì nhanh đi băng bó đi."

"Vậy học trưởng buôn tay tôi ra trước đã."

Nghe vậy Kỳ Du không chỉ không thu tay lại, ngược lại còn dắt Bùi Thước đi về phía phòng khách: "Được rồi, với chỉ số thông minh của cậu đoán chừng cũng làm không được."

Để Bùi Thước vẫn còn chưa hiểu chuyện gì ngồi trên ghế sô pha, Kỳ Du đến phòng của An Triệt gọi: "An Triệt, lấy hòm thuốc của các cậu ra đây!"

Trong phòng An Triệt luôn để ý động tĩnh ở bên ngoài liền lập tức cầm theo hòm thuốc đi ra ngoài, trông thấy Kỳ Du cầm ngón tay bị thương của Bùi Thước, đi đến gần xem xét, nhìn thấy vết thương của Bùi Thước thì càng hoảng sợ, trong lòng tự nhủ dùng khổ nhục kế này cũng được quá nhỉ, có nên ra tay ác thêm một chút không! Có thể khiến Kỳ Du lộ ra vẻ luyến tiếc vì chảy máu sao?

An triệt vừa nghĩ như vậy, vừa đưa tới hòm thuốc, Bùi Thước bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt phẫn nộ trừng hắn một cái, muốn biểu đạt chính là 'Cậu nịnh nọt thần tượng kéo tôi vào làm chi, cậu là độ không có đạo đức. "Mà ánh mắt của cậu ở trong mắt của An Triệt chính là 'Dám quấy rầy chúng tôi ở cùng một chỗ! Còn không mau cút đi!'Vì vậy, An Triệt vừa mắng Bùi Thước vong ân phụ nghĩa cũng vừa thức thời lăn đi.

Bên này Kỳ Du cau mày giúp Bùi Thước nhanh chóng rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc và băng bó miệng vết thương, cuối cùng nhìn vết thương của Bùi Thước đã được băng bó, tựa như có chút ảo não mấp máy môi, bóng lông mi dài đổ xuống hai bên sống mũi cao thẳng, dạng như vậy rơi vào trong mắt Bùi Thước, tức giận trong lòng không biết làm sao lại biến thành uất ức.

" Tôi không có lừa anh, tôi thực sự không biết nấu cơm. "Bùi Thước rầu rĩ nói.

Kỳ Du giống như không muốn dây dưa nhiều về đề tài này, không kiên nhẫn xen vào:" Đã biết đã biết, cậu là đàn ông nhất, không biết nấu cơm cũng được. "

" Tôi nói, tôi không có lừa anh. "Bùi Thước hạ giọng." Còn có, trước kia nói mình là fan Miracle.. Mặc kệ anh tin hay không, tôi thật sự rất thích Miracle đấy. "

Nửa câu sau lúc nói ra miệng Bùi Thước có chút chột dạ, trong Miracle người thu hút được mình chỉ có Kỳ Du thôi. Nói xong mặt Bùi Thước liền nóng lên, cậu tự động quy kết đây là phản ứng bình thường của fan khi ở trước mặt thần tượng.

Kỳ Du có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, trông thấy thanh niên có chút cười ngu ngốc, gò má mập mạp nhìn thấy chỉ khiến người khác muốn hung hăng nựng một cái.

" Vậy sao? Cậu thích ai nhất? "

Vấn đề này.. Bùi Thước không hề nghĩ ngợi muốn nói đương nhiên là anh rồi, nhưng không biết tại sao ở trước mặt thật sự có chút không nói nên lời, vì vậy đáp án liền biến thành nhóm trưởng Thành Mân.

Nghe vậy trên mặt Kỳ Du thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức âm thầm cắn răng. Chết tiệt mặt em bé, ánh mắt gì vậy a, rõ ràng tôi là thành viên nổi nhất nhóm! Nhớ lại ngày đó ở phòng vũ đạo, tên này nói cậu đối với 《Shake》 không có ấn tượng, có lẽ cũng là vì bài hát kia là do mình solo nên mới chưa từng nghe qua.

" Hiện tại tôi đã rời khỏi Miracle, cậu xem tin tức gần đây cũng biết bọn họ không quá thuận lợi. "Kỳ Du có chút khó chịu để đồ đạc trong tay xuống, thu dọn đồ đạc qua loa, nhìn chằm chằm vào Bùi Thước." Có lẽ cậu đã nghe nói qua là vì tôi náo bất hòa với bọn họ nên mới rời đi. Thế nào, sẽ trách tôi sao? "

Bùi Thước nghiêm túc lắc đầu, trong lòng tự nhủ rất may là anh tách ra, nếu không tôi thực sự phải xem hết tất cả các video liên quan đến Miracle.

Vốn có ý chọc tức Bùi Thước một chút, nhưng không nghĩ tới Bùi Thước sẽ có phản ứng này.

" Thiệt hay giả? "Kỳ Du không tin khiêu mi nhìn Bùi Thước.

Ánh đèn sáng chiếu vào trong mắt Kỳ Du, đôi mắt của anh vốn đã xinh đẹp lúc này càng phát ra câu người, Bùi Thước sửng sốt, vô ý thức liền thành thành thật thật đáp:" Nhóm nhạc nam thần tượng sẽ có một ngày tan rã, nói tiếp, mỗi người đều có mục tiêu khác nhau, bất hòa cũng là chuyện bình thường. "

Lúc này ngược lại là Kỳ Du ngây ngẩn cả người. Lúc tin tức giải tán được truyền ra, mỗi ngày đều có số lượng fan lớn tự cho là kiên quyết bảo vệ Miracle vào Microblogging của mình chửi bậy, mỗi người đều nói, là Miracle giúp đỡ anh thành công, dựa vào cái gì anh nổi tiếng rồi liền vứt bỏ Miracle. Lúc ấy Kỳ Du rất muốn hỏi, chẳng lẽ Miracle trở thành nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất Châu Á, bản thân anh không có trả giá gì sao?

Đoạn thời gian kia tâm tình của Kỳ Du rất tệ, lúc ấy nghe Bùi Thước nằm trên giường bệnh nói rất thích Miracle và hắn, muốn đi xem buổi hòa nhạc của bọn họ, Kỳ Du nhịn không được hỏi nếu như mình rời khỏi Miracle thì sao.

Vốn tưởng rằng nam sinh sẽ lộ ra vẻ mặt không dám tin rồi thất vọng, nhưng không nghĩ tới nam sinh lại cười nói, vậy cũng rất tốt, đương nhiên tôi hi vọng có thể nhìn thấy thần tượng của tôi phát triển.

Kỳ Du không phải không thừa nhận, lúc ấy Bùi Thước nói ít nhiều gì cũng đã an ủi hắn.

Tựa như không có việc gì hảo hảo thu dọn hòm thuốc, Kỳ Du đứng lên, lưu lại một câu 'Ngồi ở đây đi' liền đi về phía phòng bếp, chỉ trong chốc lát sau phòng bếp truyền đến âm thanh cắt thịt và đánh trứng gà.

Bùi Thước hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Kỳ Du, vừa mới nãy còn mưa to gió lớn bão táp, hiện tại đã hiện ra ánh sáng mặt trời rồi. Tâm tình của lão đại tựa như dự báo thời tiết không có biện pháp dự đoán a.

Bùi Thước ngồi trong phòng khách một lát, có chút không thể tin được Kỳ Du lại nấu cơm cho mình, vì vậy nhịn không được muốn đi vào phòng bếp nhìn xem.

Mới vừa đi tới cửa phòng bếp, tựa như Kỳ Du có đôi mắt mọc ở sau lưng, cũng không quay đầu lại nói với Bùi Thước:" Lấy tạp dề cho tôi. "

Bùi Thước nhìn áo len hàng tốt trên người Kỳ Du, cũng hiểu được bị dầu dính vào đổ rất đáng tiếc đấy, nhưng mà bình thường người chưa từng nấu ăn, ở trong nhà làm gì có tạp dề chứ!

Bên kia Kỳ Du không kiên nhẫn thúc giục nói:" Nhanh lên ah! "

Rơi vào đường cùng, Bùi Thước dứt khoát đến ban công cầm lấy áo T-shirt tay dài của An Triệt, trong lòng tự nhủ vừa rồi cậu thiếu chút nữa đã thảm hại tôi, tôi mượn quần áo của cậu sử dụng cũng không tính là quá phận đi.

Cầm áo đi đến sau lưng Kỳ Du, tay Kỳ Du vừa giơ lên, ra hiệu cho Bùi Thước buộc vào giúp anh.

Bùi Thước buộc áo T-shirt vây quanh trước người Kỳ Du, tay áo buộc một nút thắt ở sau lưng, lúc buộc Bùi Thước vô ý thức nghĩ, eo của Kỳ Du tựa như rất nhỏ a.. Vừa lơ là xuất thần, cậu buộc hơi mạnh, Kỳ Du quay đầu lại trừng mắt nhìn Bùi Thước:" Cậu muốn ghìm chết tôi hả? "

Bùi Thước liên tục không ngừng cởi bỏ nút thắt kia, ngón tay bởi vì bị thương không quá linh hoạt, tay không thể tránh né mà cọ qua cọ lại ở hai bên eo của Kỳ Du. Kỳ Du bị đụng nhột, thực sự không tiện phát cáu, đành phải cắn răng nói:" Được rồi được rồi, cậu đừng đợi ở đây, vướng chân vướng tay."

Bà mẹ nó không phải anh gọi tôi tới ư! Giúp đỡ xong liền đuổi người, muốn qua cầu rút ván sao! Bùi Thước mắng chửi trong lòng, thối lui đến cửa phòng bếp, nhìn Kỳ Du thuần thục đảo dầu nóng, để nguyên liệu đã cắt sẵn vào xào.

Nhìn ngón tay thon dài cầm sạn của Kỳ Du, vẻ mặt chuyên chú xào thức ăn trong nồi, trên người còn buộc một cái áo T-shirt, Bùi Thước cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại cảm thấy có chút.. đáng yêu?

Bùi Thước vội vàng xóa đi cái từ này ở trong đầu, thầm nói chắc chắn là mình bị rối loạn rồi.